Thời gian như nước trôi, thấm thoát đã trải qua bảy năm…
Một ngày nọ, Đổng lão đang ngồi đan rổ trước sân nhà, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Lão ta ngoái đầu vào trong nhà gọi: “Tiểu Vũ, con ra mở cửa đón khách kìa.”
Từ trong nhà bước ra một cô bé xinh xắn chừng mười hai mười ba tuổi. Nó vâng dạ một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Ngoài cửa có một cậu bé chừng mười một mười hai tuổi, chính là Vương Mặc của bảy năm sau. Nhìn thấy Tiểu Vũ ra mở cửa, Vương Mặc hỏi: “Tiểu Vũ tỷ, Đổng gia gia có nhà không ạ, đệ có việc cần nhờ đến người!”
Tiểu Vũ gật đầu đáp: “Đổng gia gia có nhà đó, ngươi cứ vào nhà đi.”
Nói rồi cô bé quay người vào sân nhà gọi Đổng lão: “Gia gia, Vương Mặc hắn có chuyện tìm người này.”
Vương Mặc cũng bước vào trong sân, thấy Đổng lão đang đan rổ thì bước tới nói với giọng đầy lo lắng: “Đổng gia gia ơi! Cha con…cha con bị ốm hai hôm nay vẫn chưa thuyên giảm, người tới xem một chút được không ạ?”
Đổng lão dừng tay, nhíu mày nhìn Vương Mặc nói: “Lại ốm à! Bữa trước mấy nhà Khúc, Ngô đều có người bị ốm cả, không lẽ trong thôn có dịch bệnh.”
Vương Mặc nghe thế thì sợ tái mặt, Tiểu Vũ bên cạnh cũng tỏ vẻ đầy lo lắng. Cuối cùng Đổng lão thở ra một hơi rồi nói: “Ngươi cứ dẫn lão phu đến xem thế nào đã. Còn Tiểu Vũ cứ ở nhà đi.”
Hai đứa trẻ đều gật đầu vâng dạ. Sau đó, Vương Mặc dẫn Đổng lão đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-anh-luc/43012/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.