Chờ Mặc Viêm để bút xuống, lúc này mọi người mới đồng loạt thở ra. Thần Mộc đi tới đầu tiên, đối với chữ viết của Mặc Viêm cực kỳ có lòng tin, cho tới nay y rất yêu thích thu thập tranh chữ, có một ngày nhìn thấy chữ viết của Mặc Viêm, liền yêu thích không buông tay. Đồ đệ này của y a, thật sự nói không ngoa, nếu Mặc Viêm để tâm tới bất kỳ việc gì, thì vô luận thế nào cũng đều hoàn thành một cách tốt nhất.
Không chỉ Thần Mộc, Tư Đồ Bạch Phong cũng coi Mặc Viêm là đồ đệ đắc ý nhất của mình, thấy Thần Mộc đi tới, hắn cũng lập tức tiến tới, hai người vừa nhìn thấy tranh chữ trên bàn, liền nhịn không được mà hít khí.
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái không ràng buộc, hệt như nước chảy mây trôi. Hai người liếc nhau, mỗi người một bên giơ lên, đem chữ viết của Mặc Viêm lên cao cho mọi người cùng tinh tế thưởng thức.
Mặc Thanh ngồi ở thượng vị không nhúc nhích, nhìn hai người kia đắc ý khoe khoang khắp nơi, mà xung quanh ai cũng khen không dứt miệng, con ngươi kim sắc lóe lên một mạt kiêu cao và nhàn nhạt tiếu ý.
Mặc Viêm viết xong liền thối lui ra sau, vẫn lặng lặng quan sát mọi biểu tình trên gương mặt đó, thấy thần tình trong mắt hắn mang theo kiêu ngạo, y vốn nên vui sướng mới phải, nhưng không biết tại sao hết lần này tới lần khác lại có chút khổ sở.
Ngay khi Thần Mộc cùng Tư Đồ Bạch Phong cùng giơ bức tranh chữ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-ai/2344162/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.