* Chưa bao giờ thổ lộ tình cảm.
Mặc Viêm một đường chạy đi hơn mười dặm, hơi thở bất ổn dừng lại bên cạnh một thân cây to. Thở gấp gáp vài cái rồi dựa vào thân cây ngồi xuống, nghe tiếng côn trùng kêu bên tai, trong lòng bỗng thấy tịch mịch. Từ giây phút bước ra khỏi Thiên Tuyệt cung, y đã bắt đầu hối hận, nhưng nếu ở lại, y không biết làm cách nào để kìm nén chính mình nữa.
Y không phải là kiểu người nhát gan, cũng đã từng nghĩ tới, nếu có cơ hội, y nhất định sẽ toàn lực tranh thủ. Nhưng mà, đừng nói là cơ hội, ngay cả một chút hi vọng cũng không có a. Toàn bộ Thiên Tuyệt cung, thị thiếp không dưới trăm người, còn có rất nhiều người chưa được sủng hạnh. Nhưng y chưa từng nhìn thấy một nam sủng nào hay có bất kỳ một nam tử nào được sủng hạnh qua, điều này nói lên hết thảy, Mặc Thanh là một người nam nhân hết sức bình thường.
Chính mình tự tiện đối với hắn sinh ra ái mộ, sẽ dẫn tới bao nhiêu rắc rối a. Bọn họ đều là nam tử, Mặc Thanh chắc chắn không thể tiếp nhận rồi, huống chi bọn họ còn là phụ tử ruột thịt, Mặc Viêm thậm chí đoán được, chỉ cần y hướng Mặc Thanh bày tỏ tình cảm, người kia tuyệt đối làm cho y đổ máu ngay tại chỗ.
Mặc Thanh đối với y, cho tới bây giờ đều chỉ là tình phụ tử. Mỗi lần y làm tốt, cặp mắt ám kim kia thủy chung chỉ mang theo thần sắc tự hào của người làm phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-ai/2344156/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.