Cho đến khi mảnh ô kim khấu cuối cùng được lấy ra, Mặc Viêm mới lấy lại tinh thần một chút. Còn đau đớn có nghĩa là mình vẫn còn sống? Như vậy người hiện tại đang ôm mình, cùng mình thân mật, thật sự là Mặc Thanh?!
“Phụ thân?” Mặc Viêm không khỏi hy vọng, có chút suy yếu kêu một tiếng.
Mặc Thanh lập tức ôm chặt y thêm một chút: “Viêm nhi! Phụ thân lập tức mang ngươi trở về. Chỉ cần Bạch Phong giúp ngươi nối lại kinh mạch, ngươi sẽ không có chuyện gì, so với trước đây càng lợi hại hơn…”
Hiện tại ở nơi này ôm y, đối với y ôn nhu như vậy, thậm chí còn dỗ dành y thật sự là Mặc Thanh sao? Vốn y chỉ một lòng muốn chết, lại vì lời nói ôn nhu của Mặc Thanh mà từ từ mất đi ý niệm kia, nhịn không được tin tưởng hắn, tin tưởng hắn thật sự có ý với mình. Kỳ thực, bản thân chính là đang luyến tiếc phần ôn nhu này đi.
Nghỉ ngơi một lúc, Mặc Thanh ôm Mặc Viêm từ từ tiến sâu vào bên trong, trong động rất tối, lại không có đèn đuốc chiếu sáng. Hai người chỉ có thể dựa vào khả năng nhìn trong bóng đêm của người luyện võ mà tìm đường đi, Mặc Viêm yên lặng nằm trong lòng Mặc Thanh, lẳng lặng ngửi hương vị trên người hắn, nghe nhịp tim của hắn, để chứng minh hết thảy đều không phải là mơ.
Mặc Thanh làm sao không biết Mặc Viêm có ý gì, hắn thậm chí có chút khổ sở. Nếu như không phải tại hắn, Viêm nhi làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-ai/2344131/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.