“Không được chết! Không cho phép người chết! Người làm sao có thể bỏ lại ta một mình!” Mặc Viêm không thể tin nhìn Mặc Thanh bất động, thất thanh khóc rống lên.
Giọt lệ trong mắt ào ào tuôn ra, giống như vĩnh viễn cũng không thể ngừng.
Mặc Thanh vậy mà lại chết, hắn làm sao có thể chết a? Hắn mạnh như vậy, hoàn mỹ như vậy, trên đời này không người nào là đối thủ của hắn, thế nhưng lại bởi vì mình mà chết, thật quá buồn cười! Thực sự là buồn cười tới cực điểm!
Khoan đã! Mặc Viêm gần như đã điên loạn lại đột nhiên nghĩ đến, y cũng đã từng chết qua một lần, không phải cũng đã sống lại rồi sao.
“Thần mộ! Thần mộ ở đâu?” Mặc Viêm hốt hoảng đứng dậy, ôm chặt lấy Mặc Thanh tim đã không còn đập, cuống cuồng muốn đi tìm Thần Mộ, muốn đi cứu Mặc Thanh.
Trong đầu một mảnh cuồng loạn cứ liên tục xông về phía trước, đột nhiên bị người kéo vào trong lòng. Người kia ôm y thật chặt, chế trụ mọi sự giãy giụa của y, cuối cùng người đó không nhịn được nữa đưa tay giáng cho y một cái tát vang dội.
Trên mặt đau rát làm cho thần trí của y thanh tỉnh lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kiêu Tử Dật và Thần Mộc, còn có chư vị đường chủ của Thiên Tuyệt cung.
Mọi người đều mang vẻ mặt khiếp sợ cùng đau đớn, lại không một ai phát ra âm thanh. Kiêu Tử Dật thấy ánh mắt y từ từ tỉnh táo lại, đè mạnh hai vai của y: “Thanh Viêm! Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-ai/2344097/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.