Chương trước
Chương sau
Edit by HAMIstore.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Chạy ra khỏi ngõ nhỏ ta mới dám quay đầu lại liếc nhìn phía sau một chút, ngõ nhỏ tối om, gì cũng không nhìn thấy.
Tiếng của Hướng Lệ Lệ cũng không còn truyền tới nữa.
Ta đứng ở đầu ngõ vẫn không cảm thấy yên tâm, lùi ra sau vài bước, lúc di chuyển, bỗng một trận gió lạnh từ sâu trong ngõ nhỏ thổi ra, khiến ta dựng cả tóc gáy, ôm cánh tay run rẩy.
Ta không dám đứng đây lâu, quay đầu chạy về phía có đèn đường, theo bản năng liếc nhìn đèn đường, lại thấy một nữ nhân nhảy qua nhảy lại trên bóng đèn, động tác của nàng nhanh như khỉ vậy, nhưng mặt lại là của Hướng Lệ Lệ!!
Doạ ta đứng sững tại chỗ, nhìn lại đèn đường, cái gì cũng không có.
Ta nuốt một ngụm nước bọt chạy nhanh về phía trước, thầm nghĩ cách nhà mình càng xa càng tốt, nhưng chạy được mấy bước, bỗng cảm thấy trên vai lành lạnh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bả vai, liền thấy tay của một con hồ ly trắng phía trên.
Ta đánh bạo quay đầu lại sau nhìn, không có gì cả, lại nhìn nhìn bả vai, cũng không thấy cái tay kia nữa.
Ta làm sao vậy chứ, bị quỷ mê hoặc sao?
Hít sâu môt hơi, ta tiếp tục đi về phía trước, lúc muốn nhấc chân lên, vậy mà thế nào cũng không nhấc nổi.
Trên chân như thể treo một cục đá nghìn cân vậy, cho dù dùng sức thế nào, cũng không thể nhấc lên được.
Trong lòng bỗng nhớ tới gia gia từng kể ta nghe một chuyện.
Ông kể về một thôn nhỏ phía Đông Bắc, ở đó có một đường ray đi xuyên qua núi, nghe nói là vận chuyển gỗ từ trong núi ra ngoài, một hôm ở trong thôn có hai huynh đệ muốn so xem ai gan lớn hơn, đứng ở trên đường ray, chờ tới lúc xe lửa đến, xem ai là người rời đường ray cuối cùng.
Còn nói người rời đi trước là kẻ nhát gan, phải cưới cô nương xấu nhất thôn.
Lúc xe lửa tới bóp cò không ngừng, cả hai người đầu đầy mồ hôi giằng co, xe lửa càng lúc càng gần, lão đại kiên trì không nổi, nhảy khỏi đường ray.
Sau khi nhảy xuống hắn nói mình thua, bảo lão nhị nhanh xuống, nhưng lão nhị lại bị doạ khóc, hắn nói chân mình không cử động được, một bước cũng không đi được, lão đại muốn kéo hắn ra nhưng đã muộn, tuy xe lửa khẩn cấp phanh lại, nhưng lão nhị vẫn bị xe lửa chèn thành hai đoạn.
Lão đại bị doạ, trở lại thôn tìm người, xong lúc này hắn mới biết, lúc bọn họ lên núi so xem gan ai lớn hơn, cô nương xấu nhất thôn đã treo cổ tự sát trong nhà, bởi vì hôm qua lão nhị cười nhạo nàng, nói rất nhiều lời tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Sau này trong thôn liền có lời đồn, lão nhị đứng trên đường ray không di chuyển được, là do trên người cõng quỷ, quỷ đè nặng hắn, mà quỷ đó chính là cô nương xấu kia.
Nhớ tới đây ta liền suy nghĩ, không phải trên lưng ta cũng cõng quỷ chứ!
Ta không dám quay lại nhìn, vẫn cố dùng sức đi tiếp, nhưng hai chân dính chặt trên mặt đất, căn bản không nhấc lên được, nháy mắt đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Ra nhiều mồ hôi như vậy, ta lại không cảm thấy nóng, cả người lạnh run, nhất là phía sau lưng.
Cái tay vừa rồi đặt trên vai ta sẽ không phải là của quỷ chứ, là muốn ta đi bồi nàng sao?
Trong lòng ta chắc chắn, nếu sau lưng ta cõng quỷ, vậy khẳng định là Hướng Lệ Lệ.
Ta cố gắng nhớ lại những gì gia gia từng dạy, nếu trên lưng cõng quỷ thì phải làm sao đây?
Ấn đường đã phong bế, nàng sẽ không thể nhập người hay khống chế ý thức của ta, vì vậy nàng mới treo trên lưng ta, làm ta không động đậy được, là muốn ta ở lại sao?
Bây giờ không phải lúc nghĩ lung tung, nhớ xem gia gia có từng nói qua cách đối phó với tình huống này không.
Đầu óc xoay chuyển, bỗng nhớ ra lúc gia gia kể xong câu chuyện kia có thuận miệng vè hai câu: "Quỷ treo lưng, phủi yết hầu, quỷ hồn đi, chớ quay đầu."
Ý tứ đại khái chính là, quỷ treo ở trên lưng, đều giống nhau sẽ vòng tay qua cổ người, cứ dùng tay phủi yết hầu không ngừng, vậy tay quỷ sẽ bị phủi đi, nó sẽ từ trên lưng người rớt xuống, lúc này nếu đã di chuyển được, vậy phải nhanh chóng rời đi, không được quay đầu lại nhìn.
Nghĩ tới đây ta liền nhanh chóng dùng tay phủi phủi cổ, vừa phủi ta liền thấy cổ lạnh run, mà nơi cổ căn bản không cảm giác được tay chạm vào.
Vị trí cổ giống như mất đi tri giác vậy.
Cái này....
Trong lòng càng lúc càng kinh ngạc, ta sẽ không bị quỷ đùa chết ngay trên đường cái chớ?
Không nghĩ được nhiều, hai tay liều mạng phủi phủi, phủi một hồi thì cảm giác được cổ mình ấm lên, sau đó liền cảm giác bàn tay đụng vào.
Có cửa rồi!
Trong lòng nhẹ thở ra, người qua đường phỏng chừng đều cảm thấy ta bệnh tâm thần, ai cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta.
Đừng nói chỉ là phủi cổ, hiện tại bắt ta cởi quần, chắc ta cũng sẽ làm.
Phủi một hồi liền thấy hai chân thả lỏng, ta dùng sức nhấc chân lên, chân bình thường lại rồi, bởi vì dùng sức quá mạnh, cả người loạng choạng lao thẳng về phía trước.
Không cẩn thận liền té nhào trên đường lộ, may mà con đường trước không đông người lắm, cũng ít xe cộ.
Mà lúc này ta nhìn quanh bốn phía một chút, cả con đường bỗng trở lên thật lạnh, vừa rồi rõ ràng còn có người cười nhạo ta phủi cổ, bây giờ trên đường lại không một bóng người.
Cố tìm ra một người ban nãy cười nhạo mình nhưng đều không có, ta thà mất mặt, chứ bây giờ trong lòng ta vô cùng sợ hãi.
Theo bản năng quay đầu xem thử phía sau, liền thấy Hướng Lệ Lệ đang bò tới đây, mắt trừng trừng nhìn ta, đôi tay gầy gò trắng bệch duỗi tới muốn kéo lấy cổ chân ta.
Ta sao có thể cho nàng cơ hội, vội vàng đứng dậy chạy thẳng về phía trước, đằng trước là đường chính, người qua lại nhiều, xe cộ đông đúc, sẽ không gặp phải tình cảnh thế này nữa.
Ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau, hoàn toàn quên sạch nửa câu sau của gia gia ta: Quỷ hồn đi, chớ quay đầu!
Mà ta không biết quay đầu lại hậu quả sẽ là gì, gia gia không nói, nhưng dù sao cũng quay lại rồi, nghĩ nhiều đều vô dụng.
Quan trọng là, bây giờ mỗi lần ta quay đầu lại, đều nhìn thấy Hướng Lệ Lệ theo ở phía sau, nàng bò trên đường lộ, tốc độ vô cùng nhanh, trước sau bảo trì khoảng cách hai ba mét với ta.
Trong lòng thầm kêu khổ: Cũng không phải tôi hại chết cô, cô con mẹ nó đi theo tôi làm gì?
Cuối cùng, ta chạy tới giao lộ chữ T, trực tiếp quẹo phải, liều mạng chạy, lúc ta quay đầu lại nhìn, Hướng Lệ Lệ đã không thấy đâu nữa.
Ta vẫn không dám dừng lại, liều mạng chạy một hồi, đến lúc chạy không nổi nữa mới dừng lại lấy hơi, đồng thời không quên liếc nhìn phía sau, đã không còn nhìn thấy Hướng Lệ Lệ, chắc là bị ta bỏ xa rồi ha?
Lại nghỉ một lát, vẫn không thấy Hướng Lệ Lệ đuổi theo, tim ta cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đây là việc gì vậy chứ, Hướng Lệ vì sao lại bám theo ta, cô ấy chết cũng không có quan hệ gì với ta.
Trong nhà có quỷ nháo, chẳng lẽ cả đời cũng không trở về?
Nghĩ tới đây ta lại nhớ đến Vương Tuấn Huy, vội lấy điện thoại ra gọi cho hắn, rất nhanh điện thoại liền thông.
"Tôi biết ngay cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi mà, nghĩ thông suốt rồi hả?" Vương Tuấn Huy cho rằng ta muốn đầu nhập hắn.
Ta cười khổ: "Trước không nói tới mấy cài này, tôi lại chọc phải phiền phức rồi."
Vương Tuấn Huy sửng sốt: "Cậu lại chọc phải thứ gì không sạch sẽ hả?"
Ta kể lại đơn giản chuyện xảy ra ở đây cho hắn nghe, nghe ta nói xong, hắn liền nói: "Cậu sao không thử xem quẻ cho mình, xem thử vận khí bản thân?"
Ta cười khổ: "Không phải tôi không muốn, mà là không thể, chúng tôi có quy tắc, không thể xem quẻ cho bản thân, nếu không sẽ bị vận xui bám theo cả đời."
Bên kia Vương Tuấn Huy nghĩ một chút nói: "Tôi không ở trong thành phố, hai ngày nữa mới về, như vầy đi, cậu trước cứ tới thành phố ở hai ngày, huyện thành không thể tiếp tục ở lại nữa, đợi tôi về sẽ cùng cậu quay trở lại huyện thành, giúp cậu thu thập thứ trong nhà."
Ta cũng đang có ý định đi thành phố, vậy nên lập tức đồng ý, lại hỏi hắn tối nay phải làm sao, vạn nhất nữ quỷ đó lại tới tìm, ta nên đối phó thế nào.
Vương Tuấn Huy nói với ta: "Cậu gọi xe vào thành phố đi, cũng chỉ mất 1-200, bây giờ không phải lúc keo kiệt, ra khỏi huyện thành, nữ quỷ đó sẽ không thể theo cậu, cô ta là quỷ mới, sẽ không thể cách nơi mình chết quá xa."
Ta tìm một khách sạn rẻ ở một đêm mất có 20 đồng, gọi xe mất tới 1-200, trong lòng có hơi do dự, nhưng rất nhanh liền hạ quyết tâm gọi xe đi vào thành phố, so với việc đau lòng vì chút tiền này, ta càng sợ Hướng Lệ Lệ lại đuổi đến.
Mấy ngày này liên tiếp đụng phải quỷ, làm ta không thể không nghi ngờ vận thế của mình, không lẽ gần đây ta có vận xui, hay do gần đây giúp người xem tướng, nói quá nhiều nên bị trời phạt?
Ta nhớ gia gia từng nói, xem mệnh cũng phải chú y cơ duyên, người tới xin quẻ, đó là mang theo cơ duyên tới, có thể xem, nhưng tự mình gặp người, cường ngạnh xem cho người ta, vậy không phải cơ duyên, nói nhiều sẽ tiết lộ thiên cơ, sẽ gây hoạ cho bản thân.
Chẳng lẽ lời gia gia nói đã ứng nghiệm, mấy ngày nay ta đoán mệnh cho không ít người gặp được trên đường, hơn nữa bọn họ còn không phải đến xin quẻ, thậm chí ta còn tặng cho mấy người xem bói ở bờ sông mỗi người một quẻ.
Nói vậy có ngày hôm nay, hoàn toàn là do ta tự tìm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.