"Ha ha, bí mật sao?" Trương lão cười điên cuồng, dù sao cũng đã bị các ngươi bắt rồi nên không cần giả bộ nữa.
"Bí mật, hừ, ta muốn khiến Mộ Dung Quốc không được yên ổn, ta hao tổn tâm cơ giết những người đó ngụy tạo thành chuyện quỷ thần giết người, vì muốn đảo loạn cuộc sống của các, một khi dân tâm rối loạn, quốc gia này cũng không cách bờ diệt vong bao xa nữa."
"Ta không nhớ là Mộ Dung Quốc có đắc tội với ngươi, vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, họ đều là người đang sống!" Mộ Dung Nam không hiểu hành vi của hắn, phẫn nộ chất vấn.
"Không đắc tội ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ba mươi năm trước toàn bộ Trương gia của lễ bộ thượng thư đều bị trảm, ba trăm miệng ăn đều chết chỉ trong một đêm, nguyên nhân là vì sắp xếp thiếu một chỗ ngồi trong yến tiệc, nếu không phải lúc đó người nhà bảo vệ ta, cho người khác thế thân thì ta cũng không sống được, ngay cả hạ nhân bọn họ cũng không buông tha!" Trương lão nói xong liền rơi nước mắt, phẫn hận nhìn Mộ Dung Nam.
"Ba mươi năm trước..." Mộ Dung Nam thì thào nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới những sổ ghi chép mà hắn đã từng nhìn thấy ở chỗ phụ hoàng, hình như là có một án tử giống như vậy, nhưng lễ bộ thượng thư phạm vào tội tham ô, bởi vì không muốn đánh mất danh dự, nên mới công bố thiên hạ là mình làm việc bất lực. Không ngờ lại để lại một mối họa lớn thế này, đã chết rất nhiều người vô tội.
"Chuyện năm đó là do phụ thân ngươi nhận hối lộ, gây ảnh hưởng nghiêm trọng nên cả nhà mới bị xử trảm." Mộ Dung Nam nhàn nhạt giải thích ngọn nguồn, thở dài, không nói chuyện nữa.
Trương lão không dám tin, sau năm đó hắn như phát điên, mặc cho ai nói gì cũng không thể phủ nhận sự thù hận này, thì ra mọi thứ chỉ do tự hắn hiểu lầm.
Còn về Huyện lệnh thật đã sớm bị giết chết, Huyện lệnh giả và chưởng quầy đều là hạ nhân may mắn trốn thoát khỏi Trương gia, bọn họ mưu tính làm rối loạn Mộ Dung Quốc, diẽn(daffnlle3;quysdo0n báo thù cho Trương gia, nhưng thì ra mọi thứ đều chỉ đáng chê cười.
Sau khi chuyện này kết thúc, đám người Lam Hạo Thần liền cáo biệt Mộ Dung Nam, tiếp tục khởi hành, Mộ Dung Nam nhanh chân chạy về triều đình bẩm báo chuyện này cho hoàng đế Mộ Dung Quốc, người chết cũng đã được an táng xong xuôi, trợ cấp chi phí cho người nhà bọn họ.
Trước khi đi, Mộ Dung Nam oán giận mở miệng: "Nếu không phải hiện tại Mộ Dung Quốc rối loạn, Mộ Dung Tịch Lạc có ý đồ mưu phản, ta cũng sẽ đi cùng các ngươi, còn có thể bảo vệ Vũ nhi."
Đương nhiên, lời này của hắn khiến cho Lam Hạo Thần tức giận nhìn chằm chằm hắn, kéo Bạch Vũ Mộng nhanh chân rời đi.
Mộ Dung Nam u ám nhìn đôi nam nữ đi càng lúc càng xa, vẻ u ám trong mắt bỗng nhiên được hòa tan, biến thành ý cười ấm áp, trong ý cười cũng có sự chúc phúc.
—— phân cách tuyến ——
Đi được mấy ngày, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh giống như là sự bình yên trước khi bão táp kéo tới, hôm nay, rốt cục mọi người cũng tới được lãnh thổ của Bồng Lai Đảo.
" Vị trí Bồng Lai Đảo thay đổi thất thường, vốn dĩ không có cách nào tìm được vị trí thật sự của nó, trước tiên chúng ta ở lại đây đi, chuyện còn lại cũng chỉ có thể chờ vận may thôi." Mộ Túy Tình nhìn mặt biển mênh mông vô bờ bến, giọng điệu hơi mờ mịt.
Đến một thị trấn nhỏ kế bên, tìm một chỗ để ở lại. Dân chúng nơi này rất chất phác, dân chúng đều dựa vào công việc đánh bắt cá để sống, mặc dù cuộc sống rất mệt mỏi, nhưng lại thoải mái.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm liền quyết định đi tìm kiếm Bồng Lai Đảo, nhưng lại giống như mò kim đáy bể, muốn tìm được nó thật sự rất khó.
Đi tới bờ biển, không có quá nhiều người, ngư dân đã đi đánh bắt cá từ sớm, Lam Hạo Thần tìm được một con thuyền lớn, cho thuyền phu một ít tiền, kêu hắn lái thuyền đưa bọn hắn rời bến.
Gió biển thổi vào mang theo chút mùi tanh, Bạch Vũ Mộng dựa vào lan can, ngắm nhìn mặt biển xa xa, suy nghĩ bay đi rất xa.
Chẳng bao lâu sau, nàng cũng rời bến chơi đùa cùng mấy nữ nhân, cho dù là đang làm nhiệm vụ, cùng một thú vui như vậy nhưng lúc này cảnh còn người mất.
"Mộng Nhi, bên ngoài rất lạnh, vào trong thôi." Phía sau vang lên giọng nói quan tâm, Bạch Vũ Mộng cười thoải mái, đúng vậy, những thứ này đều đã qua rồi, nên bị chôn sâu vào trong lòng, lúc này, nàng có nhiều bằng hữu như vậy, còn có người nhà, người yêu, nàng còn có gì chưa thỏa mãn nữa?
Đi ra ngoài một chuyến, nhưng không thu hoạch được gì, mọi người có chút ủ rũ quay trở về, về lại bến tàu liền thấy một đám người vây ở đó, họ cũng không thích xen vào việc của người khác, nhưng Mộ Túy Tình đột nhiên thấy hiếu kỳ, nhiều năm không đi ra ngoài, khiến cho nàng cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ.
Chen qua đám người, liền thấy một tiểu cô nương ở giữa, cúi đầu đang đùa nghịch cái gì đó, trước mặt của nàng có một con cá voi đang hấp hối.
"Chậc chậc, tiểu bằng hữu, ngươi làm gì vậy!" Mộ Túy Tình đi lên cảm thấy hứng thú hỏi.
"Ngươi đúng là ngu ngốc, không thấy ta đang cứu nó sao?" Giọng nói của nữ hài giòn tan khiến người ta không thể tức giận, giọng nói khinh bỉ cũng làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi." Nữ hài vỗ tay, kêu mọi người xung quanh giúp đỡ thả cá voi về biển, đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lúc nãy ngồi xổm nên nhìn không rõ, bây giờ đứng lên, mới phát hiện gương mặt nữ hài tử này khác đẹp, váy hồng nhạt, tóc búi như cái bánh bao, diễn(daffnlle3<quydonn khuôn mặt tròn tròn, bộ váy làm nổi bật lên vẻ đáng yêu của nữ hài.
Mộ Túy Tình đột nhiên nhíu mày, thế nào cảm thấy này nữ hài có chút quen thuộc, ý niệm chợt lóe lên, lại nhớ không dậy ở nơi nào gặp qua.
"Tiểu muội muội, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Nữ hài trợn trừng mắt: "Phương pháp gạt người của người quá cũ rồi, tuy rằng ta biết mình trời sinh ra đã khuynh quốc khuynh thành, nhưng ta không có hứng thú với nữ tử."
Mộ Túy Tình vừa nghe thấy lời này, khói bốc lên đỉnh đầu, có thể độc miệng như vậy ai dám nói con nhóc này là một tiểu hài tử, hơn nữa nhìn cách nàng cứu cá voi, vừa nhìn là đã biết không phải dạng vừa.
"Tiểu muội muội, vừa rồi ngươi sử dụng cách gì để cứu cá voi vậy?" Bạch Vũ Mộng luôn im lặng không nói đột nhiên đi lên hỏi.
Nữ hài nhíu mày thật chặt, mắt lóe lên, nàng ẩn nấp như vậy mà vẫn bị người ta phát hiện sao? Ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trước mắt, cũng hơi khiếp sợ.
Nhưng nàng vẫn chưa thể khẳng định, nữ hài lắc đầu: "Không phải ngươi đã thấy rồi sao, đại tỷ tỷ, bộ dạng ngươi thật đẹp, ta thật thích ngươi, chúng ta sẽ gặp lại." Nữ hài nói xong liền bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Vũ nhi, có vấn đề gì sao?" Thu Hằng Duệ cau mày hỏi, hắn cũng cảm thấy tiểu cô nương vừa rồi là lạ.
"Ừ, vừa rồi nàng ta nhân lúc không ai chú ý, rắc một ít bột phấn lên miệng vết thương của cá voi, cụ thể là gì thì ta không biết, nhưng nhất định không tầm thường cho nên nàng mới yên tâm kêu người ta thả nó đi."
"Một tiểu cô nương thì làm sao có thể có được bản lĩnh lớn như vậy, có thể cứu sống được cá voi đang hấp hối." Hạ Tử Lăng đứng bên cạnh không dám tin, cảm thán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]