Chương trước
Chương sau
Bạch Vũ Mộng không nghĩ nhiều lắm, hiện tại nàng thầm nghĩ đem tức giận trong lòng phát tiết ra, cũng không lo lắng đến chuyện khác.

Khi huyện thái gia đuổi tới, nhìn thấy thủ hạ của mình bị đánh thảm như vậy, nhất thời một cỗ tức giận xông lên đầu: "Lớn mật, ai dám ở đây làm càn, còn có vương pháp hay không?"

"Hoàng thượng cho phép ta có thể không giữ quy củ, ngươi nói vương pháp với ta có tác dụng sao?" Bạch Vũ Mộng tiếp tục phát tiết, lời nói trong miệng phát ra lạnh như băng.

Lúc Lam Hạo Thần đến, nghe thấy một câu như vậy, nhất thời trong lòng buồn bực, Mộng Nhi bình thường bình tĩnh, sao có thể nói ra những lời không suy nghĩ như vậy.

Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng tay không đánh nhau, nhất thời lòng đầy đau lòng và phẫn nộ. Nàng sao có thể tự hành hạ bản thân như vậy?

Lam Hạo Thần vội vàng đi qua ngăn cản Bạch Vũ Mộng, cảm giác được tay bị nắm giữ, Bạch Vũ Mộng ngẩng đầu nhìn, phẫn nộ của nàng vừa rồi đã phát tiết ra lại một lần nữa dâng lên.

Dùng sức hất tay Lam Hạo Thần ra, Bạch Vũ Mộng tiếp tục phát tiết.

"Mộng Nhi, nàng có biết nàng đang làm cái gì hay không, bình thường nàng rất bình tĩnh cơ mà?" Lam Hạo Thần lạnh giọng chất vấn.

"Không cần ngươi quản, ngươi đi mà quản cho tốt nàng ta là được rồi." Lam Hạo Thần bị những lời này làm sững sờ, Mộng Nhi đang nói cái gì?

Đột nhiên phản ứng lại, thì ra là vì nữ tử kia, xem ra Mộng Nhi ăn dấm chua không ít a!

Lúc này Huyện thái gia lên tiếng: " Ngươi, đừng gạt người, ta nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù hoàng đế lão tử đến đây ta cũng muốn bắt các ngươi về."

Người chung quanh nghe thấy lời nói càn kia, mặt lộ vẻ thương hại nhìn Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, hai người trẻ tuổi này thảm rồi, đáng tiếc hai người xinh đẹp như vậy!

"Nga? Phải không, sao ta lại không biết? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi gặp qua Hoàng thượng rồi sao?" Lam Hạo Thần lạnh lùng nói.

Bạch Vũ Mộng cũng đình chỉ đánh nhau, vừa rồi lời nói của Lam Hạo Thần nhắc nhở nàng, hôm nay nàng thật sự rất lỗ mãng.

"Hoàng thượng, ta đương nhiên gặp qua!" Huyện thái gia tràn đầy tự tin nói xong.

Khóe miệng Lam Hạo Thần gợi lên một nụ cười trào phúng, không biết nhìn người, ba hoa cũng phải nhìn xem đối phương là ai.

"Người đâu, đem hai tên dân đen này bắt lại." Không đợi Lam Hạo Thần mở miệng, huyện thái gia liền ra lệnh, muốn bắt Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng.

Nhậm Trung Trúc tiêu sái đi lên: "Tiểu nương tử, ngươi vẫn ngoan ngoãn theo ta đi, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt."

Bạch Vũ Mộng nhìn Nhậm Trung Trúc một cái, không nói hai lời, nhấc chân liền hướng về hạ thân của Nhậm Trung Trúc đá vào. Nhậm trung trúc bị đá kêu to.

Huyện thái gia nhìn thấy, càng thêm phẫn nộ, đây là con trai bảo bối của hắn, làm sao có thể bị người ta đối đãi như vậy, hai người kia, hắn sẽ không bỏ qua.

Nhậm trung trúc rất nhanh đau đến nỗi ngã xuống đất, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng: "Không mau dẫn hắn đi chữa thương, nếu không, sợ sẽ bị phế đó."

Nghe lời này, mọi người vây xem vui sướng khi người gặp họa, bọn họ đều bị khi dễ, hiện tại xem ra rốt cục cũng có ai đó có thể trị được bọn họ, thật cao hứng.

Huyện thái gia xem con trai đau chết đi sống lại, lại nhìn hạ nhân, cũng đều bị đả thương, vẫn nên rời đi trước, để lại một câu “ Ta sẽ trở lại " rồi bước đi.

Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nhìn bọn họ chật vật rời đi, không nói gì, liền đi ra khỏi đám đông, về khách sạn.

Lúc này Lam Hạo Thần mới phát hiện tay Bạch Vũ Mộng luôn để trong ống tay áo đã sớm bị thương, nàng đang lấy cứng đối cứng, tất nhiên sẽ bị thương.

Về tới khách sạn, Bạch Vũ Mộng khóa kín cửa sổ, hắn căn bản vào không được. Lam Hạo Thần không có biện pháp, chỉ có thể đến mượn chưởng quầy chìa khóa, mở cửa đi vào.

Chưởng quầy tưởng vợ chồng son cãi nhau, cũng không nói hai lời thậm giao chìa khóa cho Lam Hạo Thần. Cho hắn vào xin lỗi.

Lam Hạo Thần mở cửa ra, ý bảo Hận Nhuế có thể ra ngoài, Hận Nhuế nhìn Bạch Vũ Mộng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, đi ra ngoài, nàng tin tưởng Chiến Vương sẽ không thương hại tiểu thư, ngược lại còn có thể giúp nàng.

Lam Hạo Thần đi đến bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Bạch Vũ Mộng, nhìn thấy bàn tay dính tơ máu, Lam Hạo Thần không khỏi đau lòng.

Bạch Vũ Mộng hình như đã nhận ra có người đang ở bên cạnh nàng, mở hai mắt sắc bén. Nhìn thấy Lam Hạo Thần, lập tức ra tay tấn công.

Lam Hạo Thần không trốn tránh, cú đấm này vừa vặn đánh trúng Lam Hạo Thần. Một đấm của Bạch Vũ Mộng căn bản không thu lực, Lam Hạo Thần đau buồn hừ một tiếng.

Bạch Vũ Mộng ngây ngẩn cả người, ngây ngốc hỏi: "Ngươi vì sao không né?"

"Ta không sao, Mộng Nhi, nàng có tức giận cứ phát tiết lên người ta đi, không cần hành hạ bản thân?" Lam Hạo Thần đau lòng nói.

Bạch Vũ Mộng mắt đầy phức tạp nhìn Lam Hạo Thần một cái, nàng không biết nên nói những gì, nam nhân này, luôn làm cho nàng hành động không đúng mực.

Lam Hạo Thần lấy ra hòm thuốc, nâng tay Bạch Vũ Mộng lên muốn bôi thuốc cho nàng. Bạch Vũ Mộng rụt tay một chút, tựa hồ không muốn Lam Hạo Thần đụng chạm.

Lam Hạo Thần cường thế bắt lấy tay Bạch Vũ Mộng, không chịu buông ra: "Mộng Nhi, nàng tin tưởng ta, được không?" Gần như là khẩn cầu hèn mọn, làm tâm Bạch Vũ Mộng mềm nhũn xuống.

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng bôi thuốc cho Bạch Vũ Mộng, ngẫu nhiên thổi vết thương cho nàng. Vẻ mặt cẩn thận cùng đau lòng, Bạch Vũ Mộng thấy hắn như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì.

Rốt cục bôi thuốc xong, Lam Hạo Thần tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, hắn luôn sợ làm đau nàng, hiện tại rốt cục cũng xong.

Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm vào Lam Hạo Thần, tựa hồ muốn nhìn xem hắn có phải thật tâm hay không.

"Thế nào, Mộng Nhi bị ta mê hoặc sao, nhìn ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng!" Lam Hạo Thần không biết xấu hổ, đánh gãy suy nghĩ của Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng liếc mắt, vừa định khen hắn vài câu, trong nháy mắt liền trở nên không biết xấu hổ như vậy, thật là, nam nhân này, luôn có biện pháp làm cho nàng bất đắc dĩ.

Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng không có không vui, liền mở miệng nói: "Mộng Nhi, nữ tử kia ta sẽ xử lý, nàng không cần phải tức giận!"

"Ta có tức giận sao?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng, lại nhắc tới nữ nhân kia.

"Ta có thể cho là nàng đang ghen không?" Lam Hạo Thần suy diễn ngược trong thanh âm còn chứa đựng sự cao hứng.

"Đi tìm chết đi!" Bạch Vũ Mộng cầm lấy gối ném về hướng Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần nhanh nhẹn tránh được, nhưng tựa hồ đụng đến chỗ bị thương, thống khổ kêu lên một tiếng.

Bạch Vũ Mộng vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế cho Lam Hạo Thần, không nghĩ tới Lam Hạo Thần lại cúi đầu nở nụ cười. Bởi vậy, Bạch Vũ Mộng lập tức biết là Lam Hạo Thần lừa nàng.

Dùng sức đánh Lam Hạo Thần một chút, lúc này Lam Hạo Thần đau khổ kêu lên, Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn hắn, không thèm quan tâm.

Một mưu kế bị lừa một lần là do đơn thuần, bị lừa lần thứ hai chính là ngu xuẩn.

Nhưng tựa hồ lần này là thật, Lam Hạo Thần thật lâu không đứng lên. Bạch Vũ Mộng cảm thấy kỳ quái đi qua nhìn, nhìn thấy Lam Hạo Thần thống khổ cau mày.

Sao lại thế này, lần này là thật?

Vừa chạm vào Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng liền rút mạnh tay lại, nóng quá! Chẳng lẽ cổ độc trong người hắn lại phát tác?

Vội vàng gọi Linh Trần cùng Linh Ngạn tới, hỏi bọn hắn đây là có chuyện gì, Linh Trần thấy Bạch Vũ Mộng là lo lắng thật, hơn nữa chủ tử lại để ý nàng như vậy, cũng liền nói chi tiết.

"Chủ tử từ sau lần trước, cổ độc càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại mỗi lần phát tác, đều thống khổ hơn rất nhiều so với lần trước, tuy rằng luôn có thần y Mạc Hàn Trần phối dược cho hắn, nhưng hiện tại hiệu quả càng ngày càng kém."

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, tại sao có thể như vậy, không phải là!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.