Bịch… bịch…
-AAAAA
Vũ Đồng ngã sấp mặt xuống đất, không thể ngưng lại phút giây nào, trăng đã mờ dần mà con đường vẫn sâu hun hút không có bất kỳ bóng người. Ôm chặt hai cánh tay, nàng cắn răng chạy tiếp. Dù không dám nghỉ ngơi nhưng quả thật hoàng cung quá rộng lớn, những con đường lắt léo rậm rạp như nuốt chửng người làm nàng ớn lạnh.
Rầm….Bên tai là tiếng đất đá đổ ầm ầm. Cuống quít chạy lên, trước mặt con đường đã bị một đống gạch chặn ngang. Bóng dáng binh lính bên kia lạnh tanh nghiêm nghị không có một chút cảm xúc, quả thật không chút ý trợ giúp. Phải vòng lại thôi – Vũ Đồng cảm thán trong lòng!
Chạy ngược trở lại, đến sân đình, trước mặt là một tòa lâu gỗ đỏ nguy nga, đang trong lúc quay cuồng không biết đi tiếp hướng nào, nàng đụng vào vai một thị nữ trong cung làm nàng ta đáng rơi chén trà một tiếng xoảng.
- Ai n ha, trời ơi, chén trà phỉ thúy của nương nương. tên nô tỳ này, ngươi muốn chết…
Dứt lời một tiếng “ba” vang lên, sườn mặt Vũ Đồngbỏng rát, 5 dấu tin hằn rõ trên làn da trắng noẵn.
Chưa hả cơn giận, nàng ta lấy chân đá vào bụng Vũ Đồng làm nàng chỉ biết giục xuống ôm bụng quằn quại. Thấy Vũ Đồng ngã sấp xuống đất rên lên, nàng ta mới hả hê bước đi. Lúc này đã là canh năm (5h sáng)
Hỏa Vương Điện- nội điện:
- Mọi chuyện sao rồi?
- Dạ ý Vương là? Tên quan nội thị run rẩy, lưỡi như bị ai cắt, ngọng nghịu hỏi lại
- Ngươi không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/192555/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.