Vũ Đồng ngồi lặng trước thư án, không nghĩ là Cổ Nghịch Hàn lại đối xử với sủng phi Hồng Mẫu Đơn như vậy. Lại nghe nói nàng ta cơ hồ phát điên, luôn miệng nguyền rủa réo gọi tên mình, Vũ Đồng có chút đau đầu mà bật lên tiếng cảm thán.
“Cộc…cộc”
Những ngón tay thon dài trắng nhợt xuất hiện trước mặt, đang làm động tác gõ gõ lên mặt bàn vang lên âm thanh đùng đục.
- Vũ phi có gì phiền não chăng?
Đôi mắt hoa đào hẹp dài nhướng lên, nháy nháy mấy cái chọc cười. Một thân sắc tím nhàn nhã đứng trước thư án nhìn nàng vui vẻ.
- Chào quốc sư….
- Ta thấy mày của nương nương nhíu chặt, ko vui à?
- Ko có gì, đang n ghĩ đến quốc sư, lại thấy ngài có mặt ngay. Vũ Đồng cười cười, xóa đi k hông khí ngưng trọng ban nãy.
- A ha…nương nương đang n ghĩ đến tại hạ là có chuyện chi? Ngữ âm cao hơn, đôi mắt liếc một cái ý tứ. Vũ Đồng cười phụt một tiếng, thôi ko còn rầu rỹ, hướng đến Mai thoải mái đề nghị.
- Đột nhiên muốn ra ngoài ngắm phố sá, muốn mở lời cùng quốc sư đây.
- Hảo, cùng đi thôi!
Dứt lời, đã thấy thân mình nhẹ bẫng, một bên hông đã có cánh tay choàng qua, chặt chẽ ấm áp. Mai rất nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Đồng điểm chân bay vút qua bức tường thành đỏ chót dưới nắng chiều.
Hai bóng người nhàn nhã nằm trên mái lầu cong cong, trong tay còn cầm đến mảnh lá sắc đỏ sắc vàng đung đưa trước mặt. Rất có hương vị mùa thu. Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/1403268/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.