Trở về Bạch Viên… Cổ Nghịch Hàn đặt Vũ Đồng lên giường, bây giờ, nàng đã bất tỉnh nhân sự, những thầy thuốc Yêu Y trong cung được phái đến đang đứng run rẩy bên ngoài, bởi nàng bị cháy xém hết y phục, hiện tại trên người chỉ còn độc một chiếc yếm trắng. Do vậy, Cổ Nghịch Hàn nhất quyết ko cho ai bước vô, chỉ được xem bệnh trang bên ngoài mà chẩn trị và cho thuốc. Mà nàng lại là thuộc nhân tộc, thành ra, những phương pháp trị liệu như hút linh khí, uống máu, vận công đều vô phương. Điều này càng làm cho đám Yêu Y bên ngoài lo sốt vó. Cổ Nghịch Hàn ở bên trong cũng biết rõ tình thế này, rất là sầu não. Dứt khoát đuổi hết đám Yêu Y đang loạn xạ tranh cãi bên ngoài, khóa cửa, nằm lên giường ôm lấy Vũ Đồng. Nhìn hai bàn tay băng trắng xóa, hắn cảm thấy tâm như bị ai cấu xé dày vò, hóa ra, cảm giác đau lòng này chưa bao giờ biến mất trong hắn. Nhẹ nhàng vuốt vuốt đôi mi tâm nhíu chặt vì đau của nàng, hắn ấn nhẹ hai phiến bạc môi xuống. Một dòng linh khí đỏ tươi rót vào miệng nàng, lan tỏa, nàng khẽ khàng than nhỏ, rồi giãn người, nằm ngủ say trở lại như chưa hề bị cơn đau đớn hành hạ từ nãy giờ. Hồng Hoa Cung Rầm.. loảng xoảng… bang… - Chết tiệt, sao nó lại còn sống, sao nó ko bị thiêu rụi trong lửa đi chứ….aaaaaaaaaaaa! - Nương nương bớt giận! Nương nương bớt giận! Nữ tử đôi mắt sáng quắc, liếc cái nhìn sắc bén về phía cung nhân đang quỳ, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo biến dạng, hàng răng trắng loáng cắn chặt môi dưới đến lấm tấm máu. Móng tay đỏ chót vươn ra, túm lấy tóc một tỳ nữ, ném thẳng vào cột cung không nương tay, cơ hồ nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, tiểu nữ tử hộc một ngụm máu, nằm bất động tại chỗ. - Nó mạng lớn, thoát được lần này, có thể thoát được lần tiếp theo ko? Ta chờ nó, đến khi nó tỉnh lại, cũng thoát ko được số chết! Nói rồi, mỹ nữ tử cười lạnh, bàn tay nắm chặt, một luồn âm hàn chạy dọc sống lưng những người quỳ ở đấy…. Lan Uyển - Ha ha, mạng Vũ phi cũng lớn quá đấy, thế mà có thể thoát thân! - Sao ngươi phiền phức quá thế, Cúc Bảo Lâu ko về, cứ qua đây quấy rầy ra? Lan phiền nhiễu di di mày ngài. - Ta sợ ngươi ko cam tâm lại làm ra chuyện đáng tiếc mà thôi! - Có gì mà ko cam tâm? - Vũ phi ko chết! - Ko lần này thì cũng lần khác, với thể chất yếu đuối thế kia, ngươi nghĩ Vũ Phi có thể tồn tại được ở thế giới này, ngay tại đây? Lan liếc mắt khinh thường Cúc. - Vậy thì ta phải chờ xem còn chuyện hay ho nào sắp diễn ra nữa nhỉ? Cúc bẽn lẽn cười, trong mắt lên tia giảo hoạt! Hôm mê 1 ngày một đem, Vũ Đồng rốt cục tỉnh lại, nhìn hai bàn tay băng trắng xóa ko thể cử động, nàng thở dài. Tuy nhiên cảm giác đau rát đã biến mất, trong người có một luồng sinh khá mạnh mẽ luân chuyển, làm nàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, quyết định rời giường ra ngoài. - Nương nương, nương nương tỉnh rồi, Hoa Nhi lo quá! Từ xa Hoa Nhi nhìn thấy nàng hô to chạy lại, rồi bùm một tiếng quỳ xuống dập đầu khóc: “Nô tỳ ko tốt, ko chăm sóc nương nương, để nương nương chịu khổ, nô tỳ tình nguyện chịu phạt” Vũ Đồng khó nhọc chạy lai đỡ Hoa Nhi lên thì bên tai nghe thấy một âm thanh sắc lạnh: “Phải, ngươi đáng tội chết, còn nhớ đến tội của mình ư? ” Cổ Nghịch Hàn xuất hiện tại cổng Bạch Viên từ lúc nào, Huyết bào tung bay trong gió chiều, thần thái lãnh đạm, trào phúng, nhìn về phía thân ảnh hai chủ tớ họ. - Hoa Nhi, ngươi đã tự biết tội trạng của mình như vậy, ta giảm nhẹ hình phạt cho ngươi, ban cho ngươi ân huệ cuối cùng, tự hủy diệt nội đan, phá bỏ 300 trăm tu luyện, trở lại hình hài nguyên thể, làm lại từ đầu! Vừa nghe đến đó, cả một mảnh bạch Viên im lặng đáng sợ, mọi người quay lại nhìn Hoa Nhi đang quỳ bằng ánh mặt thương cảm, như vậy khác nào hủy diệt kiếp sống hình người của nàng, có tiếng khóc rấm rứt vang lên, thể hiện sự đau thương của một số người có mặt. Vũ Đồng dù nghe ko hiểu, nhưng cũng loáng thoáng đoán được phần nào tình hình nghiêm trọng này, tiến lên trước che chắn Hoa Nhi, đanh giọng. - Hoa Nhi ko làm gì sai hết, nàng ấy rất tốt vơi ta, cớ gì lại chịu phạt Hoa Nhi lắc đầu, nước mắt như mưa: “Ko, nương nương ,Hoa Nhi biết tội của mình, nương nương ko cần…” - Im ngay Hoa Nhi, ngươi là người thân của ta, ngay cả việc bảo vệ ngươi còn ko được thì ta làm được gì. Nói đoạn nàng quay lại đối mặt Cổ Nghịch Hàn: “Ngày trước, ngươi đã đáp ứng ta, cho ta quyền hạn để bảo vệ bản thân và người thân thiết của mình, bây giờ ta muốn ngươi thực hiện lời hứa đó!” - Nhưng lần này, vì sự tắc trách của Hoa Nhi mà ngươi mới ra nông nỗi này, ko trừng phạt ko được! Cổ Nghịch Hàn mặt lạnh phất tay áo bước ngang qua tiến vào trong. “Vụt”, cánh tay áo bị người giữ lại, bàn tay băng bó trắng xóa đột nhiên có lực, nắm lấy ống tay áo của hắn, giọng nàng vang lên gọn gàng như đóng đinh: “Ngươi ko thể trùng phạt Hoa Nhi, nếu ngươi muốn trừng phạt nàng ấy, phải vượt qua được ta”. Cổ Nghịch Hàn cười khùng khục, một tia châm biếm hiện trên môi, nhếch khẽ: “Vượt qua ngươi, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh gì để khuất phục ta” - Bằng chính bản thân ta! Nếu như ngươi tha cho Hoa Nhi, ta vẫn tồn tại, cùng với ngươi, nơi này. Còn nếu Hoa Nhi rời xa, ngươi cũng ko có được ta. Vũ Đồng ánh mắt kiên định, cười mỉm, nụ cười tràn đầy tự tin, như khẳng định với đối phương điều mình nói. Cổ Nghịch Hàn buồn bực, đi vào, bỏ lại sau lưng câu bực dọc: “Tất cả lui xuống!” Vũ Đồng nghiêng người đỡ Hoa Nhi, vỗ vai ra vẻ trấn an rồi bước vào bên trong đóng cửa lại. Cổ Nghịch Hàn đã ngồi vững vàng trên ghế nằm, nhìn chăm chăm vào thân ảnh trước mặt, sau đó nhấp một ngụm trà, lời nói buông lơi: “Giá như ngươi cũng biết trân quý những người khác như Hoa Nhi…”. Vũ Đồng chậm hiểu, cười trừ: “Hoa Nhi là người đầu tiên trong cung của Vương đối xử với thần thiếp rất tốt”. - Ngoài nàng ta ngươi cảm thấy ko còn ai tốt với ngươi sao? Vũ Đồng khựng lại, nhíu mày, ra chiều suy nghĩ. Hắn mệt mỏi khoát tay: “Thôi được rồi, ngồi xuống đây, ngươi đang bị thương, ko nên đi lại nhiều…” Vũ Đồng ngoan ngoãn tiến lại gần, hắn với tay, ôm lấy eo của nàng, đặt nàng ngồi trong lòng hắn, trên chiếc ghế vương giả. Vén lọn tóc buông rơi, hắn trầm giọng: “Hiện tại vẫn chưa tra ra người muốn ám hại ngươi, bởi cơ bản tại khu vực cháy ko phát hiện có bàn tay người nào nhúng vào…”. Nàng cười khổ, có người dụng tâm như vậy, sao có thể phát hiện ra, ngay từ đầu nàng đã dự tính chuyện này rồi. - Vì sao ngươi lại rời khỏi Bạch Viên, bình thường rất ít khi ngươi ra ngoài? Vũ Đồng gượng gạo cười trừ, ko muốn trả lời. Nhìn sắc mặt của nàng, hắn sinh nghi, nâng cằm nàng ép nhìn thẳng vào mắt hắn gằn giọng: “Nói!” Vũ Đồng biết ko thể tránh, liền giơ tay, với lên trên bàn trang điểm, lấy ra một miếng ngọc bội. Trên mặt ngọc bội là hình lá trúc nổi được chạm khắc tinh tế. Hắn cau mày, trừng mắt nhìn nàng: “Hóa ra Vũ Phi là vì nhớ thương tình lang nên mới bị lừa vào tròng”. Nàng nhìn hắn, đoán biết một cơn thịnh nộ kéo đến, ko lẩn tránh, chỉ nói: “Ta là lo lắng…” Hắn tức giận, hất nàng ra, ném ngọc bội xuống đất vỡ tan tành, từng bước tiến đến thân thể ngã dụi xuống sàn của Vũ Đồng. Vũ Đồng bị lực ném lớn, đau điếng người, ko chịu nổi mà hộc ra một ngụm máu tươi, nhìn rất chói mắt. Cổ Nghịch Hàn nhìn thấy, áp lực vơi đi, vừa đau vừa tức, chỉ có thể phát tiết với đồ vật bên cạnh. Vũ Đồng thấy hắn lại muốn phát điên, gượng dậy nắm tay hắn - Ngươi muốn phán tội ta, trước đó để ta nói hết! Đoạn nàng kệ lại câu chuyện cho Cổ Nghịch Hàn nghe, hắn vẫn cau có như cũ: “Vì nhớ thương hắn mà ngươi rời Bạch Viên…khi nào thì ngươi mới thôi tơ tưởng đến hắn, khi nào đây?” Hắn gào lên phẫn nộ - Hàn! Vũ Đồng nhẹ giọng: “Ta ko nhớ thương hắn, ta là lo lắng cho sức khỏe của hắn, cũng như ngươi lo lắng sức khỏe cho bằng hữu!” Nghe tiếng gọi dịu nhẹ của nàng, hắn ngưng lại, lần đó trước khi nàng ngất đi cũng gọi hắn một tiếng như vậy. - Hắn là Tướng Quân, nghe tin sức khỏe suy yếu, lại là ân nhân, thêm phần cố nhân, ngươi nghĩ xem ta làm sao có thể xem nhẹ! - Hiện tại bây giờ ngươi chỉ xem hắn là ân nhân cùng cố nhân! - Mọi chuyện đã qua rồi, ngươi cứ mãi để trong lòng ko khó chịu sao? Cổ Nghịch Hàn im lặng: “Ta ko cho phép ngươi phản bội ta!” - Ta ko biết hiện tai bây giờ ngươi đối với ta là gì nhưng ta hứa với người là ta sẽ ko phản bội ngươi, ta sẽ ko để ngươi trải qua thêm một lần bị cô phụ nữa…ta hứa! - Nếu như bây giờ ta cũng suy yếu như Trúc, ngươi có…! Nói đến đây hắn ngưng trệ, nhìn ra cửa sổ bên ngoài, thắc thỏm, hồi hộp! - Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ chạy đến bên ngươi ngay lập tức bất kể thế nào đi nữa! Vũ Đồng cười nhẹ, nhìn hắn, bàn tay mang băng trắng nắm lấy vạt áo của hắn. - Ngươi….Cổ Nghịch Hàn như vỡ òa, hắn quay lại, sững sờ, rồi ôm chặt lấy thân ảnh trước mặt, như sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, phút chốc sẽ tan biến, như những cơn mộng mị mà hắn đã từng nếm trải. Vũ Đồng nhắm mắt lại, hai tay ko biết từ khi nào đã quàng qua lưng hắn, nhẹ nhàng siết lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]