Đêm nay là một đêm rất dài, Cổ Nghịch Hàn nhìn từ tức trăng nhú đầu trên cửa sổ cho đến lúc treo trên đỉnh đầu. Quay đầu lại, thân hình mảnh dẻ của Vũ Đồng đang hô hấp đều đặn, hắn đến giường kéo tấm chăn lên cao một chút, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên gương mặt.
“Nghịch Hàn, chàng yêu thiếp không?”. Tiếng nam tử trầm thấp vang lên: “Ta yêu nàng… yêu nàng…”. “Nhớ, chàng nói là yêu thiếp… nhớ… chỉ yêu thiếp thôi…yêu thiếp mà thôi…”. Tiếng nữ nhân thở dốc, cảnh tượng hiện ra thật phong tình diễm lệ.
Mỗi khi gần gũi những nữ nhân khác, trong đầu hắn luôn hiện lên một màn kích tình giằng xé, càng rõ ràng càng làm hắn đau đớn, tức giận để rồi chỉ còn cách chà đạp, phát tiết dữ dội dành cho người đang hầu hạ dưới thân.
Nhưng đêm nay thật kỳ lạ, mỗi một nụ hôn hắn đặt lên người tiểu nhân nhi này là một lần những hình kia như bị đẩy lùi, xóa nhòa, cho đến giờ chỉ còn là những hình ảnh mờ ảo váng vất những câu được câu mất không còn rõ ràng từng chi tiết nữa. Chỉ còn lưu lại ánh mắt mê ly của nàng nhìn hắn, nhưng tiếng thở dài nhịp nhàng nhẹ bẫng và những dấu móng tay in hằn trên lưng hắn biểu hiện cho những lần cao trào mà đối phương đạt được.
Nhìn vào gương mặt đang say ngủ, hắn mê man nhớ lại những cảm giác tốt đẹp mà nàng đã mang lại. Hai cánh môi mát lạnh như dòng suối trong lành rót từng ngụm ngọt ngào vào miệng hắn. Làn da mềm mịn như tấm nệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/1403256/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.