Vũ Đồng tỉnh giấc, nghe tiếng Hoa Nhi gọi từ trong phòng. Cảm giác lành lạnh ẩm ướt trên môi vẫn chưa tan. Nàng lắc đầu, không nghĩ ngợi, bước vào phòng. Trăng đã lên đến đỉnh đầu….
Những ngày tháng sau này thật thảnh thơi, Vũ Đồng lúc thì thơ thẩn đi dạo gần Đạm Tình Lâu, lúc thì ngồi hóng gió, nhàn tản luận thời tiết với Hoa Nhi. Thật sự đối với nàng, như thế này là quá tốt.
Hỏa Vương Điện
Cổ Nghịch Hàn vùi mặt vào vào bộ ngực tròn đầy khiêu khích mà dằn vặt làm nử tử trên long sàng thở dốc rên rỉ.
- Vương… vương….
Những tiếng kiều diễm đập vào tai hắn làm sầu não buông ra, dứt khoát đứng dậy, khoác lại long bào. Nữ tử nhăn nhẹ mày liễu, đứng lên níu kéo:
- Vương… cho thiếp ở lại đêm nay được không? Thiếp không muốn mỗi đêm phải chịu cảnh phòng không gối chiếc thế này!
- Phương An, đưa Mẫu Đơn về nghỉ ngơi.
Một lời lạnh lùng cất lên, căn bản không thèm quay lại nhìn mỹ nhân trên giường, trực tiếp tiễn khách, Mẫu Đơn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, khoác thêm tấm áo lụa, không cam tâm lui ra, từ trước đến nay, dù Vương có lạnh lùng đến mức nào, nàng vẫn là người được sủng ái chiều chuộng nhất. Thế nên đâu phải vô cớ từ một Đệ Nhất Hoa Khôi của Kinh thành mà nàng tiến lên chức Hồng Quý Phi.
Tuy nhiên, dù đã cận kề long nhan qua 4 mùa, cho đến bây giờ, Mẫu Đơn vẫn chưa thể nào nắm rõ được người đàn ông anh tuấn trước mắt. Bậc đế vương cữu ngũ chí tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/1403248/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.