Chương trước
Chương sau
Điên loạn

” Ngươi không nên phản kháng ta!”

Nam nhân trước mặt nói, nhẹ nhấp một miếng trà, băng tuyết như đỉnhTrường Bạch sơn muôn đời không tan chảy, chồi non trà Long Tĩnh* hái trước tiết thanh minh đệ nhất nhân gian, thanh nhuận hảo người, Nguyệt Dương biểu tình rất dễ chịu, bình an đạm bạc, một bộ phong thái tiên gia.

Lạc Vô Trần không muốn ngẩng đầu, thân thể tê liệt vẫn có thể cảm thấy một chút lạnh lẽo, sa tím mềm mại uyển chuyển dị thường, hai tay bị trói thậm chí không cấn ra máu bầm, hiện tại, hắn vạt áo rộng mở bị treo giữa tẩm điện, tóc đen như tuyết, từng sợi hỗn độn buông xuống trước ngực, hai khỏa hồng châu như ẩn như hiện, hạ thể lại không chút ngăn trở, rũ xuống dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân trước mặt, trong không khí phi tán hương vị ái muội nhạt nhạt, mặt Nguyệt Dương dưới ánh nến mù mờ mơ hồ không rõ.

” Hảo một bộ dạng thánh khiết!”

Trào phúng cười, trên mặt Nguyệt Dương cao quý không hiểu sao lại thêm mấy phần tàn nhẫn.

” Ta nghe nói nhân gian sáng tạo ra đủ loại khổ hình, bất luận hán tử kiên cường đến đâu, vào hình phòng rồi đều kêu cha gọi mẹ, ta trái lại rất muốn biết ngươi sẽ như thế nào?”

” Đương nhiên, ta không phải một người đê tiện, nếu ngươi nguyện ý làm nô tài của ta, ta tất nhiên sẽ không trách phạt ngươi, dù sao, ta vẫn rất thích ngươi.”

Ung dung nhìn hắn một cái, trên tay hơi nhếch, một thanh trường châm sắc nhọn lóe hàn quang kẹp giữa đầu ngón tay trắng nõn ưu mỹ.

” Ngươi xem, cây châm này xinh xắn như vậy, nếu xỏ trên người ngươi có phải sẽ càng thêm hấp dẫn?”

Như để xác minh những lời này, Nguyệt Dương đứng lên, tay chạm trên da Lạc Vô Trần đi xuống, mang mũi châm vuốt nhẹ, chọc chọc ngứa ngứa. Cảm giác tê dại đánh thẳng vào tim, Lạc Vô Trần lại cắn chặt môi.

” A!”

Máu, chảy xuống theo làn da tái nhợt của hắn, lượn qua rốn, chân dài, cuối cùng tích trên gạch lát lạnh lẽo, đỏ sậm quỷ dị. Nhũ tiêm hắn bị cây châm dài mảnh nhẹ nhàng khéo léo xỏ qua, kim chúc lóe sáng, đầu nhũ đỏ sẫm sưng to, giữa mảnh da tái nhợt lộ ra phấn hồng, làm băng lãnh trong mắt Nguyệt Dương lại gia tăng mấy phần, càng lạnh, lửa lại càng nồng.

Lại là một tiếng thét chói tai, còn chưa có cơ hội thở dốc, ngân châm thứ hai liền xuyên vào nhũ tiêm kia, gắt gao cắn môi, huyết sắc tiên diễm, miệng cũng bị cắn phá. Lạc Vô Trần hấp một ngụm khí lớn, muốn ngất đi lại vô cùng thanh tỉnh, gương mặt lạnh lùng trước mắt nổi lên một nụ cười, sau đó vô hạn phóng đại, cho đến lúc cánh môi mềm mại kia đặt lên vành môi mang máu, lưỡi Nguyệt Dương thừa dịp hắn mở miệng thở lập tức tiến vào khoang miệng, từng chút từng chút liếm láp mỗi chỗ chân răng, cũng liếm đi mùi vị máu tươi tràn ngập, chỉ bạc ướt mảnh dính trên môi hai người, mê mẩn dây dưa.

Thật lâu, lâu đến khi họ không thể hô hấp, Nguyệt Dương nắm lấy cằm hắn, đôi mắt bao trùm băng tuyết dường như có thủy sắc mênh mông.

” Ngươi, gia hỏa đòi nhân mạng này.”

Nắm một cây ngân châm đâm xuyên qua lại, thủy sắc nhu tình chợt lóe rồi biến mất, phảng phất như ảo giác, y vẫn là thiên quân lãnh ngạo, không có thứ gì đáng để y thương hại, cũng không có thứ gì lại khiến y động tâm.

Sắc mặt tái nhợt đến gần xám tro, Nguyệt Dương lấy tay để lên trán Lạc Vô Trần, đưa vào một sợi tiên khí, như thế là để y có thêm tận hứng hay sao. Lạc Vô Trần nâng ánh mắt thất thần lên, đau nhức một đợt hơn một đợt, khóe môi giật giật, lại ương ngạnh xuất ra vẻ tươi cười, nụ cười châm biếm, mang ý miệt thị còn muốn cao cao tại thượng hơn cả Nguyệt Dương quân.

Phẫn nộ, phẫn nộ trời gầm biển cuộn, thanh âm ruồi muỗi yếu ớt ong ong nổ vang bên vành tai Nguyệt Dương: Ha ha, Nguyệt Dương… Ngươi sợ, ngươi sợ ta,đúng không?

Nhân loại ngu xuẩn vô tri, ta muốn cho ngươi biết cái gì mới là sợ hãi chân thật.

Nhiệt độ trong đại điện chợt giảm xuống, hàn ý băng lãnh thấu xương từng tấc ăn mòn da thịt. Thân thể đệm máu đông dần mê liệt của Lạc Vô Trần run lên từng đợt, trên người kết một tầng băng sương mỏng mỏng, thật lạnh, lạnh đến xâm nhập cốt tủy, Lạc Vô Trần muốn cầu cứu, muốn la lên, thậm chí bây giờ muốn chết đi, nhưng miệng hắn đã cứng đến nỗi mở ra không được, ngay cả trên mắt cũng là băng mỏng, nặng nề áp lấy hắn.

Bỗng dưng, một chút ấm áp nhẹ nhẹ loáng thoáng, cách da lạnh thấu nhập xương cốt, ấm áp như tuyết chảy tháng ba, Lạc Vô Trần bấu víu chút khí tức như gần như xa ấy, cố sức hoạt động thân thể dựa sát lại, càng gần, cảm giác ấm áp kia lại càng mãnh liệt, cho đến khi cả người đều phảng phất như ở bên trong một mảnh trời ấm áp, trên người ướt sũng, không biết là mồ hôi hay tuyết. Ngẩng đầu, khuôn mặt Nguyệt Dương quá gần, gần đến mức ở ngay trán hắn, ánh mắt y dịu dàng lên trong nháy mắt.

” Đáp ứng ta, nghe lời ta.”

Khẩu khí kiên định, chân thật đáng tin.

” Ta còn biết, ngươi thích ta.”

Thích? Thích Nguyệt Dương! Lạc Vô Trần mở lớn mắt, cái này, cái này không phải sự thật, không thể nào? Tại sao, ta yêu nhất chính là Liễu Sinh Hương, chỉ có y, chỉ yêu y, vì y mà xông vào nơi này, vào thế giới này, chịu nhiều đau khổ như vậy, Nguyệt Dương không có tư cách nói như thế, không!

” Hừ, đừng quên, ta có thể nhìn thấu tâm tư người khác!”

Trên mặt Nguyệt Dương phát lạnh.

” Ngươi nói ta không có tư cách, ngươi thì có tư cách gì? Ta là thần thiên thượng, Nguyệt Dương độc nhất vô nhị, đây còn chưa đủ sao?”

Đúng vậy, Nguyệt Dương độc nhất vô nhị, thiên thần không nên lây nhiễm hồng trần, cần gì phải yêu.

Thân thể dần ấm áp, cứ xích thân lỏa thể nằm trong ngực nam nhân kia như vậy, gương mặt tái nhợt của Lạc Vô Trần một mảnh ửng hồng. Nguyệt Dương từ trên cao nhìn xuống hắn, cái loại cảm giác muốn đem hắn nâng thành chí bảo lại mãnh liệt trào lên, cảm giác xa lạ chưa từng có làm y mơ hồ phát giác ra mùi vị nguy hiểm, nhưng lại cố chấp không muốn buông tay, một chút cũng không buông được!

” Đáp ứng ta.”

” Đáp ứng gì?”

” Làm người hầu của ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta!’

Chuyên chế kiểu hài tử, Lạc Vô Trần buồn cười, hắn bất quá chỉ là một hồn phách, ngay cả thân thể cũng không biết đã mục nát ở đâu, e rằng chính là ở Nguyệt Ly Cung đấy chứ, lúc hắn tự tay giết chết Nguyệt Dương, Nguyệt Dương tự tay giết chết hắn. Chỉ là không biết, đó là chuyện bao lâu về sau nữa, mà bây giờ, cái hắn phải thay đổi chính là lịch sử, thay đổi mọi thứ, phá vỡ mọi thứ.

” Ta có thể ban cho ngươi cuộc sống bất tử!”

Kiên định nói, Nguyệt Dương kiên định muốn tìm một chút vui sướng, một chút mang ơn ở trên mặt hắn, nhưng, cái gì cũng không có, trên mặt Lạc Vô Trần mang nét cười, nhưng không có đang cười, hắn đang châm chọc, châm chọc sự ngây ngô của Nguyệt Dương.

“A….”

Thống khổ rên rỉ, Nguyệt Dương bỗng nhiên tiến vào trong cơ thể hắn, tính khí thô to một lần lại một lần chà đạp thân thể Lạc Vô Trần.

Kiêu ngạo và tôn nghiêm, máu từng chút làm dịu nơi họ mập hợp, dần nóng lên, dần tình nồng, thân thể lại dần lạnh, Lạc Vô Trần rất lạnh, lạnh đến mức hắn toàn thân run rẩy, dù người trước mặt mồ hôi đầm đìa, tung hoành ngang dọc trên người hắn, nhưng, loại rét lạnh không lý do lại dần khuếch tán từ nơi họ chặt chẽ kết hợp, cho đến lúc tới cái nơi gọi là tâm, gây ra từng trận co rút đau đớn.

Không chỉ chảy máu, hạ thân cũng bị ngón tay Nguyệt Dương nắm, châm bỗng nhiên bị rút ra, mang lên một giọt máu tươi, quét ra đường cong thanh tú trong không khí, mập hợp *** mỹ tàn nhẫn, Nguyệt Dương thỏa mãn muốn kêu to, cố sức không chú ý tới đến đáy lòng kinh hoảng, y cầm phân thân mềm nhũn của Lạc Vô Trần, cười lớn đem ngân châm một cái đẩy vào cái miệng nhỏ bên trên, chỉ lộ ra một chút ngân quang lóe sáng.

Tiếng gào tê tâm liệt phế, Lạc Vô Trần điên cuồng giãy giụa thân thể, thân thể hơi cong lên, vừa vặn có thể thấy bộ dáng vật thô to của Nguyệt Dương không ngừng ra vào, mang theo máu tươi đỏ sẫm, mỗi lần trừu động đều kéo ra mị nhục đáng thương gắt gao hút lấy y, tựa như không muốn rời bỏ.

” Cầu ta!”

Nguyệt Dương ý cười dào dạt, y biết Lạc Vô Trần sắp tan vỡ, ánh mắt tro tàn kia nhiễm thượng một tầng sương trắng, màu trắng chết lặng vô tri. Con người, chung quy phải khuất phục dưới cường quyền, mà y, chính là người nắm giữ dây cương.

“…. Cầu, cầu ngươi…”

Môi run rẩy, thanh âm đứt quãng của Lạc Vô Trần càng lúc càng yếu ớt, Nguyệt Dương cau mày, cúi thân xuống muốn nghe rõ hơn một chút.

“…. Giết ta!”

Rất nhẹ, cũng rất kiên định, người ngoài nghe tới bất quá chỉ nghĩ là một kẻ kiên cường chịu không nổi khổ hình, nhưng Nguyệt Dương lại phẫn nộ muốn giết người. Đôi mắt bao hàm hàn băng vạn năm bỗng nhiên mở lớn, một tay nắm tóc Lạc Vô Trần, xách mặt hắn tới đối diện, khí tức ẩm nóng lao thẳng đến tai mũi.

” Ta sẽ không để ngươi chết, ngươi vĩnh viễn cũng không được chết, cứ nhục nhã như vậy, cho đến một ngày nào đó ngươi phải khuất phục!”

Như tuyên thệ, Nguyệt Dương vung tay lên, một đoạn sa màu tím nhẹ lượn vào lòng bàn tay, cảm giác tơ lụa nhẵn bóng quanh quẩn trên người Lạc Vô Trần gây nên từng trận run rẩy.

” Ngô…”

Lụa tím như mây chảy lúc này vừa vặn thắt một cái kết trên phân thân hắn, một cái kết hồ điệp, ngân châm còn lưu lại trong thân thể bị dây lụa dồn ép đi vào sâu hơn nữa, lại thêm Nguyệt Dương kịch liệt va chạm, thống khổ dữ dội như thủy triều vọt tới, tất cả đột nhiên biến thành sắc máu đỏ.

Nên hận, nên hối, hay là nên yêu, đại não trống rỗng của Lạc Vô Trần bỗng nhiên hiện lên ánh mắt Nguyệt Dương ngày ấy, ánh mắt lúc kiếm đâm vào tim y, thương xót, cô độc, tuyệt vọng, còn có điên cuồng.

Nguyệt Dương là kẻ điên, sự thật không một chút giả, người như vậy đáng để hắn yêu sao, hẳn là đáng để hắn thương cảm chứ? Lạc Vô Trần nghĩ như vậy, thân thể lại càng trì độn, hắn tận lực mở to đôi mắt thanh minh muốn thấy rõ vẻ mặt người trước mắt, nhưng lại rất mơ hồ, quá mơ hồ. Kẻ đáng thương này, liệu y có thể phát hiện ra bản thân mình thật sự rất đáng thương không?

Khoái cảm cướp lấy đại bộ phận lực chú ý của Nguyệt Dương, chỉ muốn hảo hảo chà đạp người dưới thân, hảo hảo tra tấn hắn, trói chặt hắn, làm hắn chỉ có một mình mình, chỉ yêu một mình mình, khi đã đến cao trào, cái chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt y chính là ánh mắt lúc mới gặp Lạc Vô Trần, trong trẻo, bi thương, tĩnh mịch như đêm tối, đôi mắt sâu thẳm như vậy cũng vì kẻ khác mà sinh, làm nên một cái người gọi là Liễu Sinh Hương.

Chỉ yêu một mình mình, chung quy là một chuyện giỡn.

Trà Long Tỉnh (tiếng Hán giản thể: 龙井茶; phồn thể: 龍井茶, bính âm: lóngjǐngchá) là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.