Chương trước
Chương sau
Kết minh, ai tin nhỉ

” Ta cùng với Vấn Tâm mới cưới không lâu, không ngờ hắn để ý đến ngươi nhiều hơn cả trượng phu ta nữa.”

Da Luật Sơn đến gần, ôm sát cái thân thể, đôi mắt lam nhạt hơi nhếch, sắc mặt hồng nhuận, cười xán lạn.

” Tại hạ quấy rầy quý phủ mấy ngày, được Vương phi thịnh tình khoản đãi, Vương gia lo lắng nhiều.”

Trúc Lục Sinh cười lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

Chỉ có một cái chớp mắt, Lạc Vấn Tâm biết, một cái chớp mắt kia, trong mắt Trúc Lục Sinh lóe ra hào quang, nguy hiểm, cuồng dã, âm mưu. Nhiều năm hun đúc cùng đào tạo, làm Lạc Vấn Tâm hiểu đến rõ không thể rõ hơn, mà Da Luật Sơn cũng là lang hoang dã, hai cường lang giao chiến sẽ là kết quả gì? Lạc Vấn Tâm rất tò mò.

Lang sao? Da Luật Sơn cười lạnh trong lòng, Trúc Lục Sinh lòng lang dạ sói, ép thợ săn y đến tận cùng sao, rốt cuộc, xúc phạm tới cái gì đó y thích, luôn luôn có kết cục không tốt.

Nhân tâm, sâu vạn trượng, mưu mô, một khi đan vào dục vọng, liền biến thành chất độc không dược giải nổi, nhưng lại có rất nhiều người thích uống rượu độc giải khát.

” Nga, như vậy Trúc công tử hạ cố đến tệ phủ có gì muốn làm sao?”

Da Luật Sơn một mực cười, miết miết hai má Lạc Vấn Tâm.

” Ta còn muốn cùng bà xã hưởng tuần trăng mật!”

” Vương gia, đại trượng phu chí ở tứ phương, với Vương gia hùng tài đại lược, chắc không đến mức bị nữ nhân tình trường làm khó dễ. Tại hạ đến, một là vì củng cố thêm giang sơn của Vương gia, hai là để tại hạ có chỗ phát huy sức lực, tìm kiếm minh chủ.”

Da Luật Sơn híp mắt nguy hiểm, nhìn Lạc Vấn Tâm cười thản nhiên hài hước.

” Ta không có giang sơn, ngược lại có mỹ nhân. Thiên hạ đâu cũng là đất vua, ta không phải Hoàng Thượng, đương nhiên không cần củng cố giang sơn.”

Trúc Lục Sinh hơi ngây người, là cảnh cáo y sao, hừ, nam nhân này chỉ vì sinh ra đã cao quý, liền không coi ai ra gì, một ngày nào đó, muốn cho gã nếm đau khổ mất đi mọi thứ.

” Không cần củng cố giang sơn, chẳng lẽ ngay cả mỹ nhân cũng không cần giữ?”

” Nga?”

Da Luật Sơn rốt cuộc nhìn thẳng y, ánh mắt lam nhạt cân nhắc lóe sáng không để lộ.

Mỹ nhân? Mỹ nhân? Mỹ nhân?

Lạc Vấn Tâm muốn phát điên, sao hai tiện nam nhân này đều coi hắn là nữ nhân?

Hắn là kẻ liễu yếu đào tơ, nhu mì điềm đạm hay sao?

Trong mắt Trúc Lục Sinh vẫn là hào quang tự tin, quang huy xán lạn, bất luận khi nào, nam nhân này đều không kinh hoàng thất thố, y cũng tin, bản thân vĩnh viễn không có ngày này, vì tất cả cố sự y đều sắp xếp tốt.

” Vương gia là Bát hoàng tử của Hoàng Thượng, thân phận tôn sùng, nhưng Vương gia không nghĩ tới, chỗ cao không thắng lạnh, đứng quá cao, lại càng sợ hãi ngã xuống.”

” A… Ngươi trái lại rất minh bạch nhỉ.”

Khuôn mặt đường nét rõ ràng của Da Luật Sơn dưới ánh mặt trời, trắng đến gần như trong suốt, phảng phất như ánh nắng xuyên thấu, lại phảng phất như ai cũng thấu không được.

” Hiện giờ vua dân rung chuyển, sau khi Thiên Tộ Đế yên vị, Nữ Chân tộc phản kháng đấu tranh ngày càng kịch liệt, ta nghĩ Vương gia hẳn rất rõ ràng, trong tám vị hoàng tử, ngươi dũng mãnh thiện chiến nhất, nhưng Liêu triều chính quyền phân tán trong tay các hoàng tử, kiềm chế lẫn nhau, khiến triều chính càng mục, người người cảm thấy bất an.”

” Cho nên ngươi lo lắng ta không đảm bảo được địa vị của mình, còn bảo vệ Lạc Vấn Tâm không được?”

” Tại hạ cũng không có ý này, chỉ là hiện giờ có một thời cơ đại hảo bày ra trước mắt, cố gắng sử dụng liền có thể công thành danh toại, bằng không, thế lực một khi suy yếu, liền vĩnh viễn không có ngày trở thân.”

Trúc Lục Sinh không nhanh không chậm, quan điểm đã phân tích rất rõ ràng, tiếp nhận hay cự tuyệt, tin rằng chỉ cần là người thông minh đều có thể lựa chọn.

” Không sai.”

Da Luật Sơn gật gật đầu, sắc mặt thâm trầm. Y suy nghĩ cái gì, là nghĩ tới địa vị của mình sao, hay suy nghĩ, làm thế nào lợi dụng? Trên đời không có cơm trưa miễn phí, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, theo lợi trốn hại, là chuyện mỗi người đều làm, chỉ là Trúc Lục Sinh quá mức ích kỷ.

” Như vậy nếu nơi này có một lực lượng Tống quốc cao thủ có thể để Vương gia sử dụng?”

” Thật sao?”

Da Luật Sơn cười cười.

” Lực lượng của ngươi sao? Ngươi bằng lòng đưa cho ta?”

” Đích thực là lực lượng của ta, bất quá không phải đưa, là cống hiến sức lực, vì minh chủ cống hiến sức lực, với tại hạ mà nói, là chuyện dĩ nhiên. Tin tưởng Vương gia cũng sẽ cho ta một cơ hội.”

Muốn trèo lên cành cao hơn sao, Trúc Lục Sinh, ngươi rất độc.

” Lực lượng này lớn tới bao nhiêu?”

” Là tử sĩ ta bồi dưỡng từ trước, tám trăm chống tám ngàn.”

” Chỉ có tám trăm sao?”

” Vương gia không tin quân đội của ta?”

” Cũng không phải, chung quy con người không thể trông mặt mà bắt hình dong, ngươi nói coi phải không?”

Da Luật Sơn nhìn Lạc Vấn Tâm, trên cái cổ trắng mảnh có lông tơ nhạt nhạt, dưới ánh nắng là kim hoàng sắc mỏng mỏng.

” Theo ta được biết, Vương gia chẳng bao lâu nữa thì muốn dẫn binh trấn thủ Liêu Đông. Tại hạ bất tài, nguyện ý thử một lần.”

” Hảo, ngươi đã muốn chứng minh cho ta thấy, ta đây sẽ tin ngươi một lần.”

Tin hay không tin, ai biết được?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.