Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!
Bầu không khí tại thời khắc này hoàn toàn nổ tung.
Đại tướng Nghê Lâm tới đây lại là vì xem bọn họ chết như thế nào sao?
Điều này, làm sao có thể chứ?
Ba con Lâm Chí Đô cũng không nói gì nữa. Dùa sao Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên cũng đường đường là đại tướng của An Nam, bọn họ sẽ chết được sao?
Đừng nói là An Nam, cả thế giới này có ai dám giết bọn họ chứ?
Lời nói của đại tướng Nghê Lâm căn bản là một lời nói vô căn cứ.
Ha ha ha!
Lập tức, Hứa Long Quan trực tiếp cười phá lên cười, nhìn chằm chằm vào Nghê Lâm và nói:
"Đại tướng Nghê Lâm, xem ra bà đến đây thật sự là vì tên nhóc kia rồi. Nhưng bà cho rằng bà lấy một lời nói dối để hù dọa chúng tôi là chúng tôi sẽ tha cho cậu ta sao?”
Cái gì!
Hóa ra là để dọa người khác sao?
Hai ba con Lâm Chí Đô lập tức sững sờ. Xem ra đại tướng Nghê Lâm đúng là vì Lâm Thiệu Huy mới đến đấy, nhưng chỉ đáng tiếc ngữ khí của bà lại quá lớn cho nên đã để lộ.
"Trên khắp An Nam này, ngoại trừ Thủ tướng là có đủ tư cách để trị tội chúng tôi thì còn ai có thể làm gì chúng tôi được chứ?”
Hạ Lan Tuyên hừ lạnh nói, muốn xem bọn họ chết như thế nào sao?
Không phải Nghê Lâm cũng đã tự cao rồi sao?
Nhưng mà…
Nụ cười của Nghê Lâm lại càng ngày càng trở nên kỳ quái:
"Vậy nếu như các người đã đắc tội với Thủ tướng của cả đất nước này thì sao?"
“Ha ha ha.”
Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức bật cười.
Câu nói này nghe giống như một chuyện rất buồn cười.
Nghê Lâm thật là, càng nói càng để lộ.
Ngay cả Thủ Đô của đất nước cũng muốn chuyển ra ngoài.
"Tướng quân Nghê Lâm, bà nói những lời này mà không cảm thấy nực cười sao?”
Hạ Lan Tuyên cười khẩy nói:
"Thủ tướng chẳng lẽ sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trách tội bọn tôi sao?”
Cứ cho là bọn họ giết chết Lâm Thiệu Huy ở đây, chỉ sợ là Thủ tướng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, không phải sao?
"Nhưng nếu như, các người đang có ý định giết đại tướng của An Nam thì sao?”
Nghê Lâm cười rồi hỏi ngược lại một câu.
Nhưng mấy người Hứa Long Quan vẫn cười như cũ:
"Chúng tôi đã giết đại tướng của An Nam khi nào vậy? Đại tướng Nghê Lâm, chúng tôi còn chưa ra tay với bà, không phải sao"
Chỉ là…
Hứa Long Quan vừa mới dứt lời, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên cứng đờ.
Sau đó ông ta cứ giống như đã gặp quỷ, vô cùng kinh hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
"Cậu… Cậu.”
Chỉ trong cái nháy mắt tiếp theo, toàn thân ông ta chợt run rẩy. Bộ dạng lúc này của ông ta đã trở nên kinh hãi như một người sắp chết, cũng như ông ta đang gặp phải ma vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Long Quan, mấy người Lâm Chí Đô đã trợn tròn mắt, không biết tại sao sắc mặt của Hứa Long Quan lại thay đổi nhiều đến vậy.
Mà lúc này…
Lâm Thiệu Huy cười rồi tiến lên một bước, nói:
"Xem ra đã đến lúc để tôi tự giới thiệu bản thân rồi."
Ngay sau đó, anh lấy ra một tấm thẻ bài màu đen từ trong ngực ra.
"Thật xin lỗi, tôi là Tướng Huy.”
Ầm ầm!
Một câu nói rơi xuống…
Tựa như sấm sét trên trời đánh xuống vậy…
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều cùng nhau rùng mình một cái.
Ba con nhà Lâm Chí Đô bị dọa đến mức gần như bại liệt.
Trong mắt bọn họ hiện ra một sự vô cùng kinh ngạc, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy với ánh mắt không thể tin được.
Lâm Thiệu Huy lại là Tướng Huy sao?
Người nhà họ Lâm đã rất khổ sở để tìm kiếm trong một khoảng thời gian dài như vậy, là vì có vọng tưởng được hợp tác với Tướng Huy, vậy mà người đó lại chính là Lâm Thiệu Huy sao?
Nằm mơ!
Bọn họ chắc chắn là đang nằm mơ.
Điên rồi!
Lâm Chí Đô và Lâm Chiêm Bao hoàn toàn điên cuồng.
Từ trước đến nay, đây là điều tuyệt vọng nhất mà bọn họ từng phải đối mặt.
Nếu như Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy, vậy nhà họ Lâm còn có thể đối phó với cậu ta như thế nào đây?
Làm sao bọn họ có thể chống lại một lãnh đạo trong quân đội được đây?
Mà ai cũng biết…
Tướng Huy là vị tướng trẻ nhất và thần bí nhất của An Nam. Trong tương lai anh sẽ trở thành một trong ba người chỉ quy của ba quân.
Chấn động toàn bộ An Nam.
Nếu như không phải vì bọn họ biết Tướng Huy mạnh mẽ và đáng sợ như vậy, thì sao nhà họ Lâm bọn họ phải chiều nỗi nhục nhã chỉ vì có thể hợp tác với cậu ta chứ?
Cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu ra.
Vì sao Lâm Thiệu Huy có thể lần lượt giải quyết được các mối nguy hiểm.
Vì sao Lâm Thiệu Huy không thèm để nhà họ Lâm vào trong mắt.
Bởi vì, cậu ta chính là Tướng Huy thần bí kia.
Phù phù!
Lâm Chí Đô lập tức ngồi liệt trên mặt đất, trên mặt ông ta là một mảng xám đen, lúc này ông ta đã hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng.
Lâm Thiệu Huy, không chỉ là Chủ tịch của một Tập đoàn toàn cầu mà còn là một trong bốn đại tướng của An Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.