Chương trước
Chương sau
Cái gì?
Vương Diễm Lệ mặt tái xanh, Vương Chí Quân thế mà dám bán đứng bọn họ sao?
“Vương Diễm Lệ con mụ hèn hạ này, quả nhiên bà là quỷ, tôi sống chết với bà.”
Thẩm Ngọc Trân gầm lên sau đó trực tiếp cầm chiếc cốc ném về phía Vương Diễm Lệ, chiếc cốc vỡ tan tành thành từng mảnh trong tích tắc.
Da Đầu Vương Diễm Lệ lập tức tê dại, nếu như bà ta sớm phát hiện ra có gì bất ổn thì vừa rồi sẽ không phải hứng chịu trận đòn như vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Thẩm Ngọc Trân, bà ta làm sao dám tiếp tục ở đây lâu, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy những chuyện như vậy, Vương Hữu Tài nghiêm mặt nói:
“ Thẩm Ngọc Trân sao bà có thể đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy được, bà đã quên lúc đầu là ai cứu bà sao?”
“Cút!Cút cho tôi!”
Nhưng Thẩm Ngọc Trân dường như đã mất trí, không thèm nghe lời Vương Hữu Tài nói, bà ta nhặt một cái gạt tàn lại ném về phía đó.
Vương Hữu Tài hét lên, nhanh chóng kéo Vương Chí Quán ôm đầu chạy trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nhưng lúc này Lý Huân Nhiên đã bước lên và nói với Bạch Tố Y bằng giọng kiêu ngạo;
“Bạch Tố Y, giao Lâm Thiệu Huy cho tôi, cô không xứng với anh ấy đâu!”
Cái gì cơ!
Khi Thẩm Ngọc Trân nghe thấy những điều này, phổi bà ta như nổ tung.
Tật không biết xấu hổ, đã thành người thứ ba lại còn kiêu ngạo như vậy.
Làm sao có thể có một người như vậy cơ chứ!
“Tại sao?”
Cô và Lâm Thiệu Huy đã kết hôn được 3 năm rồi, vì sao Lý Huân Nhiên lại có thể thẳng thắn nói cô nhường lại vị trí cho cô ta!
Lâm Thiệu Huy là chồng của cô, người phụ nữ này không đủ tư cách để ra lệnh cho cô!
“ Ha ha!”
Lý Huân Nhiên cười:
“Tại sao ư? Rất đơn giản! Cô không biết trân trọng, tự nhiên sẽ có người khác trân trọng thay cô!”
“Lâm Thiệu Huy đối với cô chỉ là đồ bỏ đi, nhưng đối với tôi lại là báu vật! Tôi sẽ đối tốt với anh ấy, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy!”
“Quan trọng hơn tôi có thể giúp anh ấy vươn lên đỉnh cao và biến anh ấy thành người thành công giữa thiên hạ, chứ không như các người chỉ biết sỉ nhục anh ấy!”
Lời nói của Lý Huân nhiên quá chặt chẽ khiến cho Bạch Tố Y không thể tìm ra điểm gì để phản bác.
Lúc này cô mới nhận ra chồng cô tốt tới mức một người phụ nữ như Lý Huân Nhiên phải cướp về.
Ngay lúc này!
Cô rất sợ!
Cô sợ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ thật sự ngã vào vòng tay của Lý Huân Nhiên vì anh đã quá mệt mỏi với cô.
“Chồng ơi! Em đang mang thai con của anh, anh không thể làm như vậy với em được! Cho dù anh không muốn nhìn mặt em, thì anh cũng nên nhìn mặt đứa trẻ chứ, chúng ta cần cho nó một ngôi nhà!”
Bạch Tố Y vừa khóc vừa nói với Lâm Thiệu Huy, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Lúc này bộ dạng của cô vô cùng đáng thương.
Lúc này, Thẩm Ngọc Trân cũng nói với vẻ tội lỗi:
“Thiệu Huy là mẹ không tốt! Mẹ sai rồi, con nhất định không được ly hôn với Bạch Tố Y, nó không thể rời xa con!”
“Nó đang mang trong mình con của con. Con không thể ly hôn với nó, nếu không đứa trẻ sẽ không có ba.”
“Hay là mẹ quỳ xuống cầu xin con!”
Thẩm Ngọc Trân khóc lóc và định quỳ lạy Lâm Thiệu Huy.
Nhưng Lâm thiệu Huy đã nhanh chóng lao đến, và sau đó đỡ Thẩm Ngọc Trân lên.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy!”
Lý Huân Nhiên mặt sa sầm, trừng mắt nhìn Bạch Tố Y:
“Bạch Tố Y, dùng trò trẻ con này để níu kéo tình cảm có phải có chút đáng khinh không?”
“Câm mồm!”
Ngay sau khi giọng nói của Lý Huân Nhiên cất lên, có một tiếng gằn vô cùng tức giận!
Rồi Lâm Thiệu Huy nhìn Lý Huân Nhiên với ánh mắt đằng đằng sát khí:
“Cô có thể đi ngay bây giờ!”
“Lâm Thiệu Huy, anh…”
Lý Huân Nhiên bị sốc trước vẻ hung dữ của Lâm Thiệu Huy, Lâm Thiệu Huy như sắp ăn thịt người.
Quá đáng sợ!
“Cô doạ người phụ nữ của tôi sợ rồi!”
Giọng của Lâm Thiệu Huy lạnh đến mức nghẹt thở.
“Vây tôi chỉ có thể yêu cầu cô rời đi!”
Rõ ràng!
Hành vi của Lý Huân Nhiên đã chạm đến điểm giới hạn của Lâm thiệu Huy.
Anh đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để Bạch Tố Y rơi nước mắt, nhưng vì sự đùa nghịch của Lý Huân Nhiên mà anh đã khiến người phụ nữ của mình đau lòng đến như vậy!
Điều này đối với anh là không thể chấp nhận được!
“Anh!”
Lý Huân Nhiên hét lên, cô ta rõ ràng đang trút giận cho Lâm Thiệu Huy nhưng tên này lại cắn quàng, không phân biệt tốt xấu!
Sau đó Lý Huân Nhiên giậm chân vì tức giận rồi giận dữ nói:
“Bạch Tố Y, tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
Nói xong, Lý Huân Nhiên tức giận xoay người rời đi!
Lâm Thiệu Huy ôm Bạch Tố Y vào lòng rồi nhẹ nhàng nói:
“Vợ đừng lo lắng! Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, cũng không bỏ con của chúng ta!” . ngôn tình ngược
Bạch Tố Y ôm chầm Lâm Thiệu Huy khóc đến khàn cổ:
“Có anh là đủ rồi!”
Sau chuyện vừa rồi!
Khi Vương Diễm Lệ và những người khác bước ra khỏi khách sạn, Vương Diễm lệ đã thẳng tay tát Vương Chí Quân và đẩy anh ta ngã xuống đất.
Vương Diễm Lệ hét lên như người phụ nữ bị điên:
“Vương Chí Quân, mày thật tốt nhỉ, dám bán đứng tao? Mày cố ý để tao đến xem mày diễn trò đúng không?”
Nếu không phải do Vương Chí Quân phản bội, bọn họ sớm đã diệt được Lâm Thiệu Huy.
Vương Hữu Tài cũng đang nhìn chằm chằm Vương Chí Quân, hét lên:
“Vương Chí Quân mày đang làm cái trò gì đó? Tại sao lại thay đổi giữa chừng? Mày bị điên à?”
Nhưng Vương Chí Quân che mặt, khịt mũi lạnh giọng:
“Các người ngốc nhưng tôi chưa có ngốc. Tôi còn chưa có tiền. Làm sao có thể để Lâm Thiệu Huy cuốn gói đi vào ngay lúc này? Các người đã quên kế hoạch ban đầu của chúng ta rồi sao?”
Ừ nhỉ?
Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ đều mơ hồ, giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
“Ý cháu là, muốn tống tiền Lâm Thiệu Huy một lần?”
“Nếu không thì sao?”
Vương Chí Quân cong môi và nói với nụ cười nham hiểm:
“Nếu như chỉ đuổi hắn đi, đối với Lâm Thiệu Huy như vậy không phải quá dễ dàng cho hắn sao?”
“Tôi nhất định phải lấy được tiền từ chỗ anh ta, ít nhất là 500 triệu!”
Đùng!
Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ hoàn toàn bị sốc, năm trăm triệu?
Vương Chí Quân có nghiêm túc không?
Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời!
Vương Diễm Lệ khịt mũi và nói một cách khinh thường:
“Cái tên đáng thương đó mà có nhiều tiền như vậy à? Mày còn nói mày không phải đồ ngốc?”
Vương Chí Quân không đồng thuận, cười nói: “Hắn không có nhưng không phải là Bạch Tố Y có sao?”
“Cô à, cô không thấy Bạch Tố Y rất quan tâm đến tên rác rưởi đó à? Huống gì chỉ có 500 triệu, cô ta nhất định sẽ đưa!”
Ngay sau lời nói này buông ra, anh em nhà Vương Hữu Tài liền bị cám dỗ!
“Bạch Tố Y có một công ty Bạch thị to như vậy, lấy 500 triệu chỉ là chuyện dễ dàng!”
“Cô à, nếu cô không vừa mắt tên rác rưởi đó, cô có thể làm cho hắn cuốn xéo ngay sau khi chúng ta lấy được tiền.”
Vương Chí Quân nham hiểm nói.
Vương Diễm Lệ gật đầu, trong mắt bà ta chỉ toàn là tiền:
“Đúng, đúng, cháu nói đúng, phải lấy tiền của hắn, sau đó đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Bạch, để hắn không còn gì!”
“Đúng vậy!”
Vương Chí Quân cười lớn:
“Cô à, chúng ta sẽ gặp Lâm Thiệu Huy và Từ Hữu Dung vào đêm nay, chúng ta phải chuẩn bị ngả bài thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.