Chương trước
Chương sau
Thầy Dược từ từ đứng dậy, đi về phái ghế nằm ngồi xuống, lúc cầm ly trà lên định uống, thì phát hiện ra ly trà đã trống không.
“Con cái đứa nhóc này, mau đi rót trà cho thầy.” Thầy Dược trách mắng nói.
“Vâng, vâng vâng, để con thay trà cho thầy, nhỏ nhen quá đi.” Lý Ngãi Quý cười hi hi đi qua đó, vừa rót trà vừa nói, “Thầy này, người bây giờ yên tâm rồi chứ, Lâm Thiệu Huy của người không sứt mẻ gì luôn.”
Thầy Dược thở dài một hơi:
“Chỉ là còn một chuyện dơ bẩn, làm ta không yên tâm chút nào.
Dưới tình hình giới y học hiện nay, rất nhiều người làm trong ngành Tây y ra sức vận động biến Tây y thành hệ thống duy nhất trong ngành Y, có có người liên tục hạ thấp việc thăm khám và chữa trị của Đông Y không có cơ sở khoa học, nên gặp phải sự vứt bỏ của thời đại.
Mà trong chính ngành Đông y cũng thiếu sót rất nhiều, rất nhiều y thuật Đông y đã bị thất truyền*, hoặc là không có người kế thừa, một mảnh tang hoang tàn lụi, giống như đã đến những năm tháng tuổi già suy yếu.
Đến nỗi những gia đình bình thường nếu muốn thăm khám, lựa chọn khám Tây y ngày càng nhiều, như vậy có thể thấy được tình trạng khủng hoảng của Đông y.
“Thầy ơi, theo con thấy, cái tên Lâm Thiệu Huy kia chưa từng đồng ý chuyện sau khi giải quyết nhà họ Lâm xong, sẽ lại suy nghĩ về vấn đề này.”
“Dù sao giờ nhà họ Lâm chỗ nào cũng muốn chĩa giáo về phía cậu ta, cứ cho là cậu ta có lòng muốn chấn hưng Đông y, nhưng mà cũng là lực bất tòng tâm ấy.”
Thầy Dược rơi vào trầm tư một lúc, sau đó vỗ mạnh tay một cái:
“Con nói có lý nha, vậy thì không thể trách Lâm Thiệu Huy, có thể là ta chưa đủ chân thành, chưa cảm động được cậu ấy.
“Những lúc thế này, tất cả người Đông y ta phải đứng về phía cậu ấy, cùng cậu ấy chống lại kẻ địch.”
“Nhưng chúng ta cứ luôn mong chờ Lâm Thiệu Huy làm cho ngành Đông y chúng ta cái này cái kia, lại không hề nghĩ tới việc chúng ta có thể làm gì cho cậu ấy.”
“Đúng không đúng không?”
Lý Ngãi Quý hài lòng nở nụ cười, nói:
“Như con thấy, tất cả chúng ta nên liên kết lại cùng nhau nhằm vào nhà họ Lâm, xử lý nhà họ Lâm, vậy không phải Lâm Thiệu Huy đã nợ chúng ta một ân tình siêu bự rồi sao? Đến lúc đó muốn mời cậu ta giúp đỡ, chẳng lẽ cậu ta còn không biết điều mà từ chối sao?”
“Có lý!”
Thầy trò hai người một tung một hứng, thầy Dược lập tức liền ra lệnh nói:
“Vậy con đi truyền lệnh của thầy, từ nay về sau giới Y học An Nam với nhà họ Lâm, không đội trời chung!”
Chỉ thế thôi!
Thầy Dược vừa nói xong, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu về phái Lý Ngãi Quý.
Cười như không cười nói:
“Ta còn nhớ con trước đây, hình như lúc nào cũng thấy không vừa mắt Lâm Thiệu Huy nhể, sao hôm nay lại tốt thế, còn chủ động giúp nó nói vài lời cơ?”
“Làm…làm gì có?”
Lý Ngãi Quý bị thầy mình nhìn cho tim đập thình thịch, ấp a ấp úng nói: “Thầy à người, người nhìn con làm gì? Còn thế này không phải đều vì người sao, người với mấy vị trưởng bối coi trọng cậu ta, bảo vệ cậu ta như vậy, con tất nhiên phải đứng về phía cậu ta rồi.”
“Nhóc con, có phải con quên mất thứ gì rồi không?”
“Quên gì cơ?”
“Con nhớ lại xem, chuyện trước đây con từng đồng ý làm rồi ấy.”
“Làm gì có, con đồng ý cái gì cơ?”
Khoé miệng thầy Dược ẩn chứa một nụ cười bí hiểm:
“Nhóc con, con quên là con từng đồng ý với ta và mấy vị trưởng bối kia, sẽ đi tiếp cận Lâm Thiệu Huy, cố gắng hết sức để trở thành bạn gái của nó, sau đó sẽ thuyết phục nó chấn hưng Đông y không phải sao?”
Thầy cô vừa nói như thế xong, Lý Ngãi Quý vừa giận vừa ngại, cả khuôn mặt nhịn không được mà đỏ bừng cả lên.
Lập tức thẹn quá hoá giận nói:
“Con đúng là có đồng ý với mọi người. Nhưng cái tên kia lại giống như một tên đàn ông cứng nhắc bảo thủ muối dầu không tiêu* ấy, sợ là không được đâu…thêm nữa, không phải cậu ta là con rể nhà họ Bạch sao, phá hoại gia đình nhà người ta, con sẽ bị người ta bẻ xương sống á.”
*Muối dầu không tiêu: ý là không gì có thể tác động tới
Thầy Dược lại nắm lấy tay Lý Ngãi Quý, tận tình khuyên bảo nói:
“Lâm Thiệu Huy bẩm sinh thông minh, sao có thể là người bảo thủ cứng nhắc được? Còn về chuyện con rể nhà họ Bạch ấy, nhà họ Bạch cũng có xem nó là người đâu.”
“Mà mấy cái này thì liên quan gì tới con, dù họ có coi không ra gì đi nữa, thì người ta vẫn là người một nhà.” Lý Ngãi Quý nói.
“Người nhà họ Bạch lạnh lùng vô tình, Lâm Thiệu Huy nhất định rất cô đơn, đang cần một tri kỉ sưởi ấm trái tim của cậu ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.