Cục trưởng Kiên hùng hổ nói: "Làm sao à? Là cái tên Võ Đông Anh quá kiêu ngạo. Đã chọc phải người không nên chọc."
"Anh nói xem lai lịch của Lâm Thiệu Huy rất đáng sợ sao? Ngay cả anh cũng phải kiêng nể cậu ta ba phần..."
Cục trưởng Kiên đột nhiên cười chế nhạo:
"Tôi kiêng nể cậu ta sao? Ha ha, tôi sợ ngay cả nhà họ Lâm cũng phải kiêng nể cậu ta đó!"
Cái gì!
Đội trưởng bị dọa đến ngây người, nhà họ Lâm, người có chức quyền tối cao, lẽ nào lại đi sợ người đàn ông đó?
"Cục trưởng, lời ông nói có đúng không đó?"
Cục trưởng Kiên “Hừ” lạnh một tiếng, vẻ mặt tối sầm lại:
“Cậu không thấy Quân Đoàn Long Hổ đích thân tới tìm người sao? Lần này thật sự là làm cho con cáo già hung dữ của Lâm Hồng Đồ phải dừng tay lại rồi!"
"Cuộc so tài giữa bọn họ không phải chuyện nhỏ mà chúng ta có thể tham gia!"
"Má ơi!"
Đội trưởng đè giọng chửi rủa:
"Lâm Hồng Đồ là con rùa rụt cổ, đây không phải là đang hãm hại chúng ta sao? Cũng may là Chiến Thần Long Hổ xuất hiện kịp thời, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Lúc này, quần áo của Đội trưởng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh ta cũng biết tại sao trước kia Lâm Thiệu Huy lại tự tin lên xe đến như vậy.
Vốn dĩ anh cũng chẳng thèm để một nhân vật nhỏ bé như anh ta vào trong mắt!
Nếu lúc đó anh ta thực sự nổ súng, e rằng hậu quả vượt quá khả năng gánh chịu của anh ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926459/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.