Từ Đức Tường hô to một tiếng rồi đứng lên, cả giận nói. 
"Nói láo! Bình thường mẹ tôi đối với chúng ta không tệ chút nào, bà ấy vẫn còn chưa tắt thở, tại sao cô lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy chứ?" 
Vương Diễm Lệ tự biết mình đuối lý, ấp a ấp úng giải thích. 
"Tôi không có ý gì khác cả, chỉ muốn chuẩn bị trước sớm một chút để tránh tiếp theo khỏi phải lộn xộn." 
Mà lúc này đây, Vương Hữu Tài thì đang nhìn về phía Bạch Tuấn Sơn cười đểu: 
"Bạch Tuấn Sơn, không phải tập đoàn Bạch Lạc của mấy người hợp tác với ông Dược hay sao? Không bằng cứ để cho cái tên vô dụng nhà mấy người đi mời ông Dược đi. Người ta là thần y nổi tiếng thế, chắc hẳn là vừa ra tay một cái nhất định sẽ trị hết bệnh." 
Thổi phồng khiến cho người ta ta sa đọa! 
Cố ý tâng bốc để bọn họ tự mãn mà ngã đau đây mà! 
Vương Diễm Lệ cũng lập tức thêm mắm dặm muối vào: "Đúng thế, ở An Nam ngoại trừ thầy Dược ra, đoán chừng không có ai có thể cứu được mẹ đâu. Kêu tên vô dụng nhà mấy người đi một chuyến đi, mời thầy Dược đến đây chữa bệnh, cũng coi như tên đó cống hiến chút sức lực cho nhà chúng ta." 
Nếu Lâm Thiệu Huy mời được ông Dược đến, cho dù chữa hết bệnh cho bà cụ vậy thì cũng không thể thay đổi được hình tượng vô dụng bỏ đi của Lâm Thiệu Huy. 
Nếu như Lâm Thiệu Huy không mời được ông Dược đến, như vậy thì bọn họ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926435/chuong-1587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.