Lâm Thiệu Huy nhìn Từ Hữu Dung đau đớn như vậy, vẻ mặt vô cùng giận dữ nhìn Vương Diễm Lệ. 
"Có phải bà phải đợi tôi động tay động chân mới chịu rời đi?!" 
Tuy đáy lòng Vương Diễm Lệ vẫn khinh thường Lâm Thiệu Huy như cũ nhưng nhìn thấy con gái mình đang khóc rống lên, sợ Lâm Thiệu Huy mất kiểm soát, lập tức phẫn nộ đứng dậy đi ra ngoài. 
Bà ta vừa đi vừa nói: "Được được được, tôi đây về nhà trước, mấy cô cậu cũng nên về nhà đi, nằm viện tốn tiền lắm, đừng có mà lãng phí tiền." 
Sau khi ép được bà ta đi, Lâm Thiệu Huy thầm dở khóc dở cười, bà ta tiêu tiền như nước còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái. 
Giờ con gái suýt chút nữa bị thương vì bà ta, bà ta vừa thương con vừa tiếc tiền. 
Vương Diễm Lệ ra khỏi phòng bệnh, vừa đi tới thang máy thì thấy Vương Hữu Tài với Vương Chí Quân đi ra. 
"Diễm Lệ sao em lại ở đây? Đang đi thăm Hữu Dung sao?" 
Vương Hữu Tài nghi ngờ hỏi. 
Vừa nghe thấy lời này, Vương Diễm Lệ nổi cáu luôn, ảo não mắng nói: "Đều là do đồ ăn hại bám váy phụ nữ kia dám tức giận với em, lại còn đuổi em đi! Nếu không phải thấy Hữu Dung đau đớn, em nhất định không thể không tát cậu ta vài cái." 
Cái gì! 
Vương Hữu Tài lập tức tức giận, kéo tay Vương Diễm Lệ cáu gắt nói: 
"Đi, chúng ta đi tìm cậu ta! Một tên ở rể bé nhỏ lại còn dám tức giận với chúng ta? Anh thấy cậu ta hẳn là chán sống rồi!" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926432/chuong-1584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.