Ở đất Hà Nội này còn chưa có ai dám phá hoại chuyện tốt của Ngô Chí Trung anh ta đâu, căn bản là anh ta khinh thường, không đặt Lâm Thiệu Huy vào mắt.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng, rồi sao đó cất bước đi, đi nhanh như bay, sau đó đá cho Ngô Chí Trung một cước bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều sợ choáng váng, để lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Tên này từ đâu đến vậy, thế mà dám ra tay với Ngô Chí Trung, bị điên nặng lắm rồi hả?
“Lâm Thiệu Huy, anh điên rồi sao?”
Tiểu vương gia bị đánh một trận, nếu như bị truyền ra ngoài, cũng đủ để chấn động cả Hà Nội.
Lâm Thiệu Huy đã làm một chuyện mà tất cả quyền quý ở Hà Nội không một ai dám làm.
Từ Hữu Dung cũng không nhịn được gào thét với Lâm Thiệu Huy, đã bị Lâm Thiệu Huy dọa sợ choáng váng rồi, tên này không phải là đã quá cuồng vọng?
Dám ra tay đánh Ngô Chí Trung?
Đây là chọc thủng trời?
Lâm Thiệu Huy lập tức không vui hừ mộng tiếng:
“Là cô bảo tôi cứu cô, lật mặt không nhận nhanh như vậy?”
“Tôi…”
Từ Hữu Dung có chút xấu hổ, giải thích:
“Ý của tôi là bảo anh báo cảnh sát, không phải bảo anh đánh anh ta, bây giờ anh mau đi nhanh đi, nếu không thì anh chết chắc rồi.”
Lâm Thiệu Huy chỉ là một người bình thường, căn bản không phải là đối thủ của Ngô Chí Trung, bây giờ đánh Ngô Chí Trung một trận tàn nhẫn, Ngô Chí Trung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Ngô Chí Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926412/chuong-1564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.