Chương trước
Chương sau
Cú đấm dứt khoát đấm thẳng vào đầu đối phương. Đầu của tên mập lập tức bị đấm nổ tung. Cả đám đều sợ ngây người, nghi ngờ mình có bị hoa mắt hay không. Thất Tông Tội vừa xuất hiện đã chết một người, chẳng lẽ họ đang nằm mơ sao? Sao người kia có thể mạnh đến vậy? Ngay cả Cuồng Thần Huyết Ngục cũng không có bản lãnh như vậy đâu! Điên rồi, không chỉ đám người kia sắp điên mà ngay cả Thất Tông Tội cũng nổi điên. Họ chưa bao giờ thấy ai có thể giết chết họ bằng chiêu thức đầu tiên, thằng nhóc tầm thường này lại có thực lực đáng sợ đến thế sao?
Bên phía Lâm Tông Thụy, ba ông cháu vừa yên lòng thì lại hoảng hốt. Nhất là Lâm Tông Thụy, hắn ta đã chuẩn bị nhục nhã Lâm Thiệu Huy, ai ngờ Lâm Thiệu Huy vừa ra tay đã giết chết một người trong Thất Tông Tội, thực lực đáng sợ cỡ này thật khiến người ta tuyệt vọng. Song Lâm Thiệu Huy lại không bận tâm tới vẻ khiếp sợ của mọi người, cười dữ tợn nói: “Nếu các người đã tìm chết thì tôi sẽ thỏa mãn các người!”
Nói rồi, Lâm Thiệu Huy bước ra một bước, khí thế hung hãn như nước lũ ập đến.
“Dẫn Lâm Tông Thụy đi!” Một người trong Thất Tông Tội hét lên, họ đã biết điều kỳ lạ nằm ở đâu. Nơi này ngoại trừ Cuồng Thần Huyết Ngục, vẫn còn một người đàn ông đáng sợ không rõ thực lực, khiến họ không dám nán lại lâu mà phải mau chóng bỏ trốn! Không thì chỉ còn một con đường chết mà thôi!
Nhưng người kia vừa nói xong thì đã bị chém đầu. Người ra tay chính là Cuồng Thần Huyết Ngục. Ông cười dữ tợn nhìn Thất Tông Tội, bỡn cợt nói: “Cậu cho rằng Huyết Ngục bọn tôi không tồn tại à?”
Thất Tông Tội quả thực tuyệt vọng. Đây là trước có sói sau có hổ. Mới ra tay đã chết hai người, kế tiếp sao họ có thể chiến thắng?
“Tình báo sai lầm! Mau rút lui!”
Họ biết kế hoạch cứu viện hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Họ không thể cứu Lâm Tông Thụy, thậm chí nếu họ tiếp tục ham chiến thì rất có khả năng sẽ mất mạng ở đây. Người đàn ông trẻ tuổi này lại chính là mối đe dọa lớn nhất, Huyết Ngục có một nhân vật như vậy từ khi nào? Tại sao họ lại không biết?
Đám Cuồng Thần Huyết Ngục chỉ cười lạnh. Đám Thất Tông Tội ngu xuẩn này lại dám đối phó với vương giả mạnh nhất Huyết Ngục ngay từ đầu, rõ ràng là cố ý tìm chết, chết cũng không tiếc.
Thất Tông Tội đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc đã bỏ trốn hết. Người nhà họ Lâm đều sợ ngây người, Thất Tông Tội mới xuất hiện mà đã hoảng sợ bỏ chạy rồi ư? Đó chính là Thất Tông Tội vô địch ở châu Âu cơ mà! Sao có thể như thế được?
Lâm Tông Thụy sợ hãi ngồi bệt dưới đất, sắc mặt xám ngoét. Thân là quản lý cấp cao của Thánh Đường, không ai biết rõ thực lực của tiểu đội này hơn hắn ta, ngay cả họ cũng từ bỏ cứu viện mình, vậy thì mình thật sự xong đời rồi.
“Còn thủ đoạn nào khác không? Nếu còn thì có thể kêu ra hết, tôi chờ anh!” Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nhìn Lâm Tông Thụy.
Nghe vậy, Lâm Tông Thụy vô cùng kinh hãi, đây mới thực sự là bá đạo vô song, tự cao tự đại, đánh đâu thắng đó, dường như vạn vật trên thế gian đều không thể vào mắt Lâm Thiệu Huy.
“Không còn hả? Vậy thì anh chết được rồi!” Lâm Thiệu Huy lạnh giọng nói, bước về phía trước một bước.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đầu Lâm Tông Thụy đã bị nổ tung, biến thành một đống thịt nát, chết thảm thiết. Cảnh tượng này khiến người ở đây đều sợ ngây người.
“KHÔNG!!!”
Lâm Chí Đô hét thảm thiết, bởi vì đây chính là con cháu cuối cùng của nhà họ Lâm! Nhưng bây giờ Lâm Tông Thụy cũng đã chết, nhà họ Lâm đã hoàn toàn bị tuyệt tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.