“Nhất định là chúng ta đòi quá ít, nếu biết thằng Lâm Thiệu Huy kia đần độn dễ lừa như vậy vừa nãy chúng ta nên đòi 12 triệu đô. Không! Phải đòi 15 triệu đô!” 
Vương Hữu Tài cũng hơi hối hận, ông ta không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ hào phóng như vậy, trực tiếp đưa cho họ tờ chi phiếu 7,5 triệu đô. 
Hai ba con nhà này thật không biết liêm sỉ, đã lừa tiền người khác lại còn hối hận vì đòi không nhiều, không biết xấu hổ lại không có lương tâm. 
“Không sao, còn nhiều thời gian!” 
Vương Chí Quân cười xấu xa nói, đợi 7,5 triệu này hết lại đến đòi bọn họ là được! 
Cái gì! 
Vương Hữu Tài sợ ngây người, nhìn Vương Chí Quân một cách khó tin: 
“Mày còn định mượn bọn họ tiếp?” 
Bảy triệu rưỡi này không đủ nhiều hay sao? 
Vả lại khi bọn họ đòi 7,5 triệu đô mấy người kia đã không chịu. 
Nếu lại một lần nữa mở miệng đòi, bọn họ còn có thể đồng ý sao? 
“Ba, ba có bị ngốc không? Bọn họ nhiều tiền như vậy, chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao?” 
Vương Chí Quân nói một cách cực kỳ vô sỉ. 
Bọn họ có thể nhẹ nhàng bỏ ra 7,5 triệu đô như vậy có nghĩa là bọn họ chẳng thiếu tiền, nếu như ông ta không lấy nhiều một chút không phải rất có lỗi với bản thân hay sao? 
“Vừa rồi mày đòi 7,5 triệu đô bọn họ đã không vui rồi, lần sau bọn họ có thể đồng ý cho mày vay sao?” 
Vương Hữu Tài hỏi. 
“Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta ăn vạ, rồi chạy đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926395/chuong-1547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.