Nghe thấy những lời Trương Hà Quân nói, Lâm Thiệu Huy liền ra hiệu ánh mắt cho ông ta, bấy giờ Trương Hà Quân mới nín nhịn cơn giận của mình xuống. 
Đám người nhà họ Tống nhìn thấy thế, bọn họ đều nở nụ cười gian ác khi thấy người khác gặp nạn, bọn họ còn tưởng rằng Trương Hà Quân cứ tưởng là ông ta nói Lâm Thiệu Huy đáng chết. 
Tống Diệu Vinh nhanh chóng lấy lòng nói: 
"Bộ trưởng Quân, anh đừng tức giận, tôi đã quyết định sẽ đón tiếp thần y Lâm trước, sau đó mới dạy dỗ con chó không biết trời cao đất dày này." 
Ha ha! 
Tuy nhiên, Trương Hà Quân chỉ cười lạnh hai tiếng, giọng nói âm trầm nói: 
"Tôi sợ là, nhà họ Tống không có cơ hội này rồi!" 
Nói xong, ông ta khong quan tâm đến phản ứng của đám người nhà họ Tống, ông ta bỏ đi luôn. 
"Ba, Bộ trưởng Quân có ý gì?" Tống Tỉ Nguyệt khó hiểu hỏi. 
Tống Diệu Vinh cũng cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: 
"Chắc ý của Bộ trưởng Quân là thần y Lâm sẽ tự mình xử lý đứa con hoang này, cho nên nhà họ Tống chúng ta không có cơ hội đó." 
Hóa ra là thế! 
Đám người nhà họ Tống đột nhiên ngộ ra, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. 
Sau đó ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Thiệu Huy càng ngày càng trở nên khinh thường và chế giễu. 
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào. 
"Ông Tống, có chuyện gì mà gọi cho chúng tôi vội vàng như vậy?" 
"Đúng thế, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại được sao? Bắt chúng tôi phải chạy đến tận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926382/chuong-1534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.