Nghiệt chủng? 
Nghe được hai chữ vô cùng chói tai này, sắc mặt Lâm Thiệu Huy lập tức tối sầm lại. 
Anh không thể nào ngờ được rằng, vừa mới gặp lại nhà họ Tống đã phải chịu sự làm nhục và khinh bỉ như thế này rồi. 
“Ánh mắt đó của cậu là như thế nào vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cậu không phải là một nghiệt chủng sao?" 
Mặt Tống Tĩnh Đằng tràn đầy vẻ khinh bỉ nói: “Sao thế? Sau khi bị nhà họ Lâm vứt bỏ thì lại muốn đến nịnh nọt nhà họ Tống chúng tôi sao? Đừng có mà nằm mơ nhé.” 
“Con đàn bà hèn hạ Tống Dao đó đúng là không biết xấu hổ. Có thai trước khi cưới còn không chịu phá bỏ đứa nghiệt chủng như cậu, khiến cho mặt mũi của nhà họ Tống chúng tôi mất sạch. Đúng là đáng chết hàng nghìn hàng vạn lần mà.” 
“Oanh!” 
Lâm Thiệu Huy hoàn toàn nổi giận, trong mắt anh đột nhiên hiện lên ý muốn giết người đầy kinh hãi. 
Rồi sau đó, anh giận dữ, dơ chân ra đạp một đạp. 
“Phanh!” 
Ngay lập tức, Tống Tĩnh Đằng bị bắn ra, sau đó nặng nề ngã uỵch xuống đất, hộc máu tại chỗ. 
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy hộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào đối phương nói: “Ông tự coi mình là cái gì chứ? Dám hạ nhục cả mẹ của tôi cơ à.” 
Đây chính là chiếc vẩy ngược của anh, người chạm phải ắt sẽ phải nhận lấy cái chết. 
Không ai được phép hạ nhục, nói rằng mẹ anh vì cứu anh nên mới phải chết trước mặt của anh. 
"Lâm Thiệu Huy đừng mà." 
Bạch Tố Y vội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926375/chuong-1527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.