Chương trước
Chương sau
Anh ta biết rõ, nếu lúc này không thể làm cho Lâm Thiệu Huy hài lòng, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Tiềm Long anh ta nhất định phải chết!
Hơn nữa, nghe trong lời nói của Chu Nguyên Triều không còn chút tình cảm nào, đám người của Lâm Chí Đô cũng hoang mang giống như đang nằm mơ vậy.
Vì để lấy được lòng của người đàn ông trước mặt này, Chu Nguyên Triều lại không tiếc chặt đứt chân của con trai mình?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Lâm Thiệu Huy, hoàn toàn đã thay đổi thái độ nhìn anh ấy.
Trong ánh mặt họ, vô vàn sự sợ hãi xen lẫn nhau.
Trong suy nghĩ của họ, người đàn ông ở trước mắt họ, ở xa đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“A.”
Theo đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đã khiến mọi người từ trạng thái kinh ngạc phục hồi lại thần trí.
Ngay lúc này, Chu Tiềm Long đã ngã xuống đất, hai tay ôm lấy chân mình, điên cuồng run rẩy, bộ dạng đau đến mức không muốn sống nữa.
Nhưng mà Chu Nguyên Triều, thân là bố của anh ta, cũng không thèm nhìn Chu Tiềm Long lấy một cái. Khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nịnh bợ, lấy lòng nhìn Lâm Thiệu Huy: “Anh Lâm, anh xem cách xử lý này đã khiến anh hài lòng chưa? Nếu như anh vẫn chưa hài lòng, tôi lập tức đánh gãy nốt cái chân còn lại của đứa con hỗn láo này!
Lâm Thiệu Huy nhìn qua Chu Tiềm Long, rồi sau đó quay đầu đi, đồng thời bỏ lại một câu nhẹ bẫng: "Lần sau mấy người không được phép phá lệ!"
Thấy Lâm Thiệu Huy không còn ở lại truy cứu nữa, Chu Nguyên Triều và Chu Tiềm Long cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không kết thù với người đàn ông trước mắt này, đừng nói là một cái chân, thậm chí là bị tàn tật suốt đời này, bọn họ đều không hối tiếc.
Sau khi Lâm Thiệu Huy rời đi, lúc này, Chu Nguyên Triều mới đầy suy tư nhìn Lâm Chí Đô: “Lâm Chí Đô, cả một đời ông thông minh, không nghĩ tới cũng có lúc sẽ hồ đồ trong phút chốc đấy. Nhưng chỉ một phút hồ đồ này thôi đủ để trực tiếp hủy hoại cả cơ nghiệp trăm năm của cả dòng họ Lâm rồi, ha ha ha ha!”
Ông ta đã biết mối quan hệ giữa Lâm Thiệu Huy và Lâm Chí Đô. Đối với hắn việc này là một tin cực kỳ vui rồi.
Lợi dụng mối quan hệ ân oán của Lâm Thiệu Huy và Lâm Chí Đô, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lâm. Nếu nhà họ Lâm chết đi, thì sẽ không có một ai uy hiết được nhà họ Chu của bọn họ.
Vậy thì lập tức bọn họ có thể trở về thời đỉnh cao như ngày trước.
Nghe đến đây, sắc mặt của Lâm Chí Đô ngay lập tức tối sầm lại, giọng nói không hài lòng hỏi: "Ông có ý gì hả?”
“Không có ý gì cả, chỉ là nói nhà họ Lâm mấy người có mắt không tròng mà thôi. Một người con trai trẻ tuổi như vậy, tôi không thể làm được gì, nhưng ông cũng không đến mức bị bỏ lại chứ?”
Chu Nguyên Triều ha ha cười to vui sướng nói, một điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác, như thể không thể đợi thêm được nữa để xem nhà họ Lâm suy tàn đi.
“Nhà họ Lâm các người coi như hoàn toàn kết thúc rồi!”
Cũng chỉ có thể như vậy!
Nghe nói như vậy, Lâm Chí Đô tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh:
“Cười nhạo tôi sao? Nhà họ Lâm chúng tôi là một dòng họ lớn có gia sản đồ sộ, sao phải sợ Lâm Thiệu Huy chứ?”
“Chu Nguyên Triều, ông cũng đừng coi thường nhà họ Lâm tôi quá như thế chứ. Mấy người sợ cậu ta, nhưng tôi không sợ!”
Nghe nói như vậy, nhất thời Chu Nguyên Triều nhìn dáng vẻ Lâm Chí Đô tựa một tên ngu si, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ cười nhạt.
Lúc này, đột nhiên Chu Nguyên Triều cảm thấy Lâm Chí Đô rất đáng thương. Chuyện đến mức này rồi, ông ta vẫn không biết ông ta nên từ bỏ cái gì, đã đắc tội với ai.
Thậm chí cho đến tận bây giờ, cái chết ập đến đầu rồi vẫn không biết hối cải.
Quá là ngu xuẩn rồi!
"Vậy thì tôi chúc ông sẽ may mắn!"
Ngoài miệng Chu Nguyên Triều thì tự cười tự nói, rồi sau ông ta cũng không nói nhảm nữa, vội dẫn Chu Tiềm Long đi chữa trị.
Thấy vậy, Lâm Chí Đô đã sắp nghiền nát hàm răng của mình, giận dữ hét lớn lên: “Tra ngay! Tra cho tao chuyện này rõ ràng. Đây rốt cuộc là chuyện gì mới được!”
“Tao phải biết rốt cuộc cái thằng súc sinh kia là ai!”
Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Huy và đám người của Lý Huân Nhiên đang trên đường trở về, đột nhiên nhận được thông báo từ điện thoại.
Điện thoại tới chính là Cuồng thần Huyết Ngục, ở đầu dây bên kia dường như ông ta đang rất hứng thú, trong giọng nói mang ngữ điệu vô cùng vui sướng: “Thưa ngài, tôi có một tin tức tốt, tôi phải nói cho ngài biết.”
Hả?
Đầu tiên Lâm Thiệu Huy thoáng sửng sốt, trong lòng bất giác nghi ngờ, điều gì lại khiến một Cuồng thần Huyết ngục như ông ta trở nên thần bí như vậy.
“Tin tức gì tốt?”
Ngay sau đó, Cuồng thần Huyết ngục cười nói: "Tôi đã tìm được ông ngoại của ngài rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.