Chương trước
Chương sau
Tưởng Hoàng Tôn bèn cười khổ một tiếng, sau đó hiên ngang mà nói:
"Bởi vì lương tâm!"
Khi nghe thấy câu này, Lâm Thiệu Huy ở bên dưới xém chút nữa đã cười ra tiếng.
Tên Tưởng Hoàng Tôn này còn biết diễn hơn cả Âu Dương Thanh Phi, đây mới thực sự là cáo già.
Tưởng Hoàng Tôn như một người chính nghĩa, dùng ngôn từ đứng đắn mà nói:
"Dược phẩm Hoa Liên vì nghiên cứu vắc xin phòng bệnh loại mới mà tăng ca suốt đêm, tất cả công nhân và quản lý đều bận rộn đến nỗi đầu óc choáng váng, chính là vì để vắc xin được sớm ngày được đưa ra thị trường, giải quyết tình hình dịch bệnh nguy cấp trong nước!"
"Đây là chuyện lớn ích nước lợi dân! Là ân nghĩa đem lại hạnh phúc cho xã hội! Thế nhưng Âu Dương Thanh Phi lại vì tư lợi cho bản thân mà ác ý bôi đen khiến Dược phẩm Hoa Liên bị tổn thất nặng nề, làm ảnh hưởng đến việc đưa vắc xin ra thị trường!"
"Nói dễ nghe một chút là vì tư lợi, nói khó nghe thì đây chính là có mưu đồ làm tổn hại đến an ninh quốc gia, gây hại đến sự ổn định của xã hội!"
"Người không tài không đức như vậy là phần tử cặn bã, công ty chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!"
"Cho nên tôi chính thức quyết định chấm dứt hợp đồng với Âu Dương Thanh Phi kể từ hôm nay, loại nghệ sĩ như vậy vốn không phải là người, phải trừng phạt nghiêm khắc!"
Ầm!
Âu Dương Thanh Phi hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt xám như tro tàn.
Xong rồi!
Cô ta hoàn toàn xong đời rồi, bây giờ không chỉ thân bại danh liệt, mà còn có thể bị cấm hoạt động mãi mãi.
Giấc mộng làm ngôi sao của cô ta chấm dứt tại đây rồi!
Lúc này Âu Dương Thanh Phi như sắp phát điên, để leo được đến địa vị ngày hôm nay, cô ta đã phải dùng không biết bao nhiêu tâm cơ và thời gian.
Nhưng chỉ vì một câu nói của Tưởng Hoàng Tôn đã hoàn toàn đẩy cô ta xuống đáy vực!
Không thể trở mình!
"Thật không biết xấu hổ!"
"Vừa ăn cướp vừa la làng, sao lại có người vô liêm sỉ như vậy!"
"Vì tư lợi cá nhân mà ngăn cản vắc xin cứu mạng đưa ra thị trường, cô ta gây tổn hại đến an toàn tính mạng của toàn bộ loài người, loại người như thế cũng có thể làm ngôi sao?"
"Trừng phạt nghiêm khắc, phải trừng phạt nghiêm khắc!"
Tất cả phóng viên nổi trận lôi đình, mắng chửi Âu Dương Thanh Phi té tát.
Thậm chí còn muốn lên sân khấu đánh Âu Dương Thanh Phi, nhưng bị các nhân viên an ninh ngăn lại.
Mà khán giả xem trực tiếp ở trước màn hình lúc này cũng căm phẫn, bọn họ không ngờ rằng thần tượng của mình lại là một người có lòng dạ ác độc như vậy.
Nói cô ta là cặn bã còn nhẹ chán!
Đạo đức đã bại hoại đến cực điểm!
Rõ ràng là bản thân phạm sai lầm, thế mà còn cắn ngược một cái, nếu như không có Tưởng Hoàng Tôn đứng ra làm sáng tỏ thì bọn họ đều đã tin mấy lời bậy bạ của Âu Dương Thanh Phi.
Cho dù vắc xin của Dược phẩm Hoa Liên có đưa ra thị trường, chỉ sợ cũng không có ai chấp nhận.
Dùng từ hại nước hại dân để hình dung cô ta cũng chẳng quá đáng!
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người mặc quần áo bình thường bước nhanh từ ngoài cửa vào, đi thẳng đến trước sân khấu.
Sau đó đưa ra lệnh bắt giữ, lạnh lùng nói với Âu Dương Thanh Phi:
"Âu Dương Thanh Phi, cô là người có tình nghi cố ý gây thương tích, ác ý phỉ báng, làm tổn hại đến an toàn công cộng và nhiều tội danh khác nữa, mời cô phối hợp với chúng tôi đến Cục để tiếp nhận điều tra!"
Lộp bộp!
Trong lòng Âu Dương Thanh Phi bỗng nhiên trầm xuống, đến Cục Cảnh sát phối hợp điều tra?
Đây chẳng phải là có đi mà không có về sao?
Sắc mặt Âu Dương Thanh Phi lập tức tái mét, không còn có dáng vẻ tươi cười và đắc ý như vừa nãy nữa, cô ta kêu khóc với Tưởng Hoàng Tôn:
"Cứu tôi! Tưởng Hoàng Tôn, anh mau cứu tôi! Anh không thể trơ mắt nhìn tôi bị bắt đi như vậy được!"
Không làm ngôi sao nữa cô ta vẫn có thể chấp nhận, dù sao cô ta cũng đã kiếm được nhiều tiền rồi, đến lúc đó tìm một tên nhà giàu để gả đi là được.
Nhưng nếu như phải ngồi tù, vậy thì đời này của cô ta sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Cô ta không muốn ngồi tù, năm nay cô ta mới 23 tuổi, đang tuổi trẻ dồi dào, còn có những năm tháng tốt đẹp, cô ta còn chưa kịp hưởng thụ cuộc đời, làm sao có thể ngồi tù chứ!
Nhưng mà!
Lúc này Tưởng Hoàng Tôn làm sao dám cứu cô ta! Cứu cô ta thì chẳng khác nào đắc tội với Lâm Thiệu Huy!
Tưởng Hoàng Tôn lập tức đanh mặt, tiếp tục giả vờ dáng vẻ lòng đầy căm phẫn:
"Đây là do cô gieo gió gặt bão, liên quan gì đến tôi? Loại cặn bã như cô nên bị trừng phạt nghiêm khắc mới đúng!"
Ý chính là muốn hoàn toàn vứt bỏ Âu Dương Thanh Phi.
"Tưởng Hoàng Tôn, tên súc sinh nhà anh! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Âu Dương Thanh Phi gào thét như bị điên, sau đó bị nhóm người mặc quần áo bình thường cưỡng chế kéo xuống.
Nhưng mà, chuyện còn chưa hết!
"Vạn Mỹ Lệ, bà là người đại diện của Âu Dương Thanh Phi nên cũng phải đi theo tôi để giải trình!"
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Mỹ Lệ lập tức trắng bệch, sau đó hai chân mềm nhũn rồi cứ thế ngồi trên mặt đất.
Lúc này đã sợ đến nỗi mất mật, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, giống y như con chó chết.
Sau đó, Tưởng Hoàng Tôn đi đến trước sân khấu, cúi mình với mọi người:
"Các vị, chuyện này là do tôi quản lý nghệ sĩ dưới trướng không nghiêm, là do tôi thất trách!"
"Đối với chuyện này, tôi trịnh trọng đưa ra lời xin lỗi Dược phẩm Hoa Liên!"
"Đồng thời không tiếc hết thảy mà bồi thường cho Dược phẩm Hoa Liên! Buổi họp báo hôm nay đến đây là hết!"
"Mời các vị trở về đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.