Nói xong, Lâm Thiệu Huy không nói thêm bất cứ lời nào nữa, bóng dáng liền biến mất khỏi nhà họ Lâm.
Hừm hừm!
Lâm Chí Đô nhìn Lâm Thiệu Huy rời đi trong nháy mắt, nhất thời như mất đi trọng lượng, ngồi phịch xuống ghế.
Biểu cảm như bị bóp méo.
Đúng là đã quá muộn, lẽ ra ông ta nên nghe theo lời khuyên của Lâm Thanh Hành, cầu xin anh trở về nhà họ Lâm.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn chọc giận con quỷ trong người anh!
Đổi lại là ông ta, nếu như liên tiếp bị người khác tìm cách giết hại, chắc chắn sẽ không có cách nào tha thứ được.
là một tay ông ta gây lên chuyện này!
Phụt!
Sau đó, Lâm Chí Đô nhất thời lo sợ quá độ, sắc mắt đỏ rực, phun ra một ngụm máu, rồi ngã trên mặt đất, ngất đi.
"Ba! Ba làm sao vậy! Người đâu! Người đâu mau tới đây!"
Hai mắt Lâm Chiêm Bao trợn trừng lên, hốc mắt rưng rưng, giống như một kẻ mắc bệnh tâm thần mà gào thét.
Cả nhà họ Lâm, đâu đâu cũng thấy sự thê thảm!
...
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy cũng trở về chỗ ở của mình, cả người anh đều là máu bước vào khách sạn, nếu không phải quản lý đã gọi điện trước cho đám nhân viên, sợ rằng lúc này anh đã bị bảo vệ ở trước cửa chặn lại.
Lâm Thiệu Huy về tới phòng, Lý Ngãi Quý cùng Bạch Tố Y đang ngồi trong phòng với dáng vẻ lo lắng.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trở về với toàn thân đều là máu, sự lo lắng trong mắt Bạch Tố Y nháy mắt trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926295/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.