Thời điểm Lâm Thiệu Huy bước chân vào Hà Nội, anh ta đã là một người chết rồi.
Một người chết chỉ có thể nhảy nhót xung quanh một lúc thôi.
Lúc này, Lâm Chí Đô nhìn một người bên cạnh và cười nói:
“Ông Trương, trông cậy vào ông!”
Hả?
Lâm Thiệu Huy nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ bên cạnh Lâm Chí Đô, lông mày nhíu chặt.
Người này tên là Trương Hà Quân, Lâm Chí Đô mời ông ta ra mặt, đương nhiên ông ta có lai lịch rất lớn.
Bởi vì ông ta là người đứng đầu Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, một công ty dược phẩm ở An Nam có thể bắt đầu kinh doanh hay không và thuốc có thể đưa ra thị trường hay không, chỉ cần một câu của ông ta là được.
Nói cách khác, chỉ cần ông ta nói một lời, tập đoàn Bạch Lạc của Lâm Thiệu Huy sẽ phải đóng cửa, và liệu vắc xin có thể được tung ra hay không cũng phụ thuộc vào tâm trạng của ông ta.
Trương Hà Quân liếc nhìn Lâm Thiệu Huy, nhưng với vẻ cao hứng, ông ta ra lệnh:
“Tập đoàn Bạch Lạc của các anh rất tốt. Các vắc xin do các anh sản xuất độc lập đã giải quyết được các vấn đề của đất nước. Tôi sẽ sắp xếp việc chuyển giao tập đoàn Bạch Lạc vào một thời điểm nhất định. Tôi hy vọng các anh sẽ hợp tác tốt vào thời điểm đó!”
Sắc mặt của Bạch Tố Y đột nhiên trở nên tái xanh, điều này có nghĩa là muốn nuốt chửng tập đoàn Bạch Lạc của cô?
Lâm Thiệu Huy cũng bị lời nói trơ trẽn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926284/chuong-1436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.