Chương trước
Chương sau
Phun!
Chu Bá Thông cũng quỳ xuống, nhưng khác biệt là lần này ông ta đã sợ hãi!
Lúc này, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu.
Xúc phạm Lâm Thiệu Huy tương đương với xúc phạm ông Dược?
Nếu bị gán cho cái tội này, chẳng phải ông ta sẽ mang tiếng khi sư diệt tổ sao?
Mặc dù mấy năm nay ông ta rất oai phong lẫm liệt trên thương trường, nhưng Chu Bá Thông biết rằng tất cả đều là do thầy giáo ban cho.
Nếu thầy muốn lấy lại, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Không chỉ anh, những người xung quanh đứng xem cũng náo loạn!
Họ đều biết ông Dược có nghĩa là gì đối với An Nam.
Và một người như vậy đã chủ động đứng ra bênh vực Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn xử ký đại đệ tử vì Lâm Thiệu Huy.
Rốt cuộc đây là lai lịch đáng sợ đến mức nào chứ!
Nếu chỉ là một đại tông sư, làm sao có thể để cho ông lão đáng kính như vậy quan tâm?
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Lúc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động, chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đang run lên.
“Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Thiệu Huy!”
Chu Bá Thông quay đầu mắng Chu Tuấn Vũ, lúc này ông ta thực sự muốn giết Chu Tuấn Vũ, thứ không có mắt này chọc vào nhân vật nào vậy?
“Ba, là hắn đánh gãy tay của con, tại sao con lại phải quỳ lạy hắn?”
Chu Tuấn Vũ rống lên một cách không phục, trong mắt vẫn đầy thù hận.
Lâm Thiệu Huy liên tục khiến anh ta mất mặt, nếu quỳ xuống với Lâm Thiệu Huy vào lúc này, anh ta phải cắm mặt vào đâu?
“Đồ khốn! Đến chết vẫn còn cứng mồm, mau quỳ xuống!”
Chu Bá Thông thật tức điên lên, ông ta sao có thể sinh ra một thằng ngốc như vậy, đến lúc này rồi mà còn không nhìn ra tình hình?
Nếu không quỳ vào lúc này, tất cả sẽ xong đời!
Vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy thờ ơ nói:
“Bây giờ hối hận chẳng phải đã quá muộn rồi sao?”
Bùm!
Chu Bá Thông đột nhiên chấn động toàn thân, lập tức hiểu ra ẩn ý của Lâm Thiệu Huy, sau đó sợ hãi nói:
“Cậu Thiệu Huy, là thằng nhóc này ngu ngốc không hiểu chuyện. Mong cậu Thiệu Huy không cần chấp, tha cho nó lần này!”
“Tôi sẵn sàng trả mọi giá để đổi lấy sự tha thứ của cậu Thiệu Huy, xin cậu Thiệu Huy nể mặt tôi một phần.”
Ông ta biết rằng Lâm Thiệu Huy sẽ không bỏ qua.
Nhưng khi nghe Chu Bá Thông nói nói, Lâm Thiệu Huy chế nhạo và nói từng chữ:
“Vừa rồi, tôi cho con trai ông một cơ hội.”
“Bây giờ, tôi muốn rút lưỡi của hắn ra!”
Chu Tuấn Vũ và Chu Bá Thông nghe thấy thế thì rất sốc!
Tên này định làm thật sao?
“Kahn!”
Lâm Thiệu Huy hét lên, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt đột nhiên bạo phát.
Kahn thở dài bất lực, rồi đi về phía Chu Tuấn Vũ.
“Ba, cứu con! Cứu con, con không muốn bị cắt lưỡi, con không muốn trở thành người câm!”
Chu Tuấn Vũ đột nhiên hét lên, lúc này anh ta mới nhận ra mình sợ hãi, không ngờ cho dù ba anh ta có ở đây, Lâm Thiệu Huy vẫn dám tấn công anh ta một cách tàn nhẫn.
“Phương Thanh, Ngãi Quý, cầu xin hai người! Chỉ cần cậu Thiệu Huy bằng lòng để con trai tôi đi, tôi có thể làm bất cứ việc gì!”
Chu Bá Thông cũng rất căng thẳng, hoảng sợ kêu cứu Lý Ngãi Quý và Phương Thanh.
Nhưng Phương Thanh không hề lay chuyển, Lý Ngãi Quý cũng lắc đầu thở dài:
“Đại sư huynh, vừa rồi tôi đã nói ông không có khả năng xúc phạm người đàn ông này, nhưng ông...”
Chu Tuấn Vũ dù có chết cũng không thay đổi, không những không biết sai mà còn phô trương muốn giở trò đồi bại với vợ Lâm Thiệu Huy trước mặt anh.
Sao bây giờ ông ta vẫn còn mặt mũi cầu xin?
Rắc!
Kahn siết chặt cằm Chu Tuấn Vũ bằng một tay, sau đó nắm lấy lưỡi anh ta bằng tay kia, bóp và kéo mạnh!
Phụt!
Máu bắn ra trên đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.