Oanh!
Nghe vậy, đại não Chu Ngọc Đông nháy mắt giống như nổ tung, hoảng sợ quỳ trước mặt Lâm Thiệu Huy.
“Thưa anh, tất cả đều là lỗi của tôi, vợ con tôi đều vô tội, cầu xin anh hãy tha cho bọn họ!”
Nước mắt Chu Ngọc Đông rơi đầy mặt, điên cuồng đập đầu với Lâm Thiệu Huy, giống như bị doạ cho rất sợ.
Nhưng mà!
Bụp!
Lâm Thiệu Huy trực tiếp cầm cây bút hung hăng đâm vào mu bàn tay Chu Ngọc Đông.
Đặt toàn bộ bàn tay ông ta, giữ trên bàn.
Lập tức máu tươi bắn ra.
Á!
Chu Ngọc Đông hét lên một tiếng thảm thiết, đau đớn đến cực điểm.
Mà lúc này ánh mắt Lâm Thiệu Huy vô cũng dữ tợn, đằng đằng sát khí nói:
“Vợ con ông vô tội, vậy vợ con tôi thì không vô tội sao?”
“Ông có biết, vợ tôi bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện không! Ông có biết đứa bé trong bụng cô ấy mới có một tháng, thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi không!
Lâm Thiệu Huy không muốn lãng phí thời gian, giọng lạnh lùng nói:
“Nói ngay, là ai đã sai khiến ông, nếu không tôi sẽ đưa vợ con ông đi!”
Chuyện gì cũng có giới hạn của nó.
Dựa vào đâu vợ con anh có thể chết, còn vợ con Chu Ngọc Đông thì sống?
“Đừng mà, cầu xin anh, đừng làm vậy!”
Chu Ngọc Đông khóc, không ngừng đập đầu cầu xin Lâm Thiệu Huy, lúc này ông ta đã hối hận đến tận ruột.
Hối hận vì sao mình lại xen vì chuyện này, hối hận tại sao vì mấy đồng tiền bẩn này, hiện nay ngay cả mình và vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/926254/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.