Chương trước
Chương sau
Ngoại trừ Bạch Tố Y ra thì còn có thể là ai được nữa?
Nhưng sắc mặt của Bạch Tố Y lúc này lại cũng mơ hồ ngẩn ra như những người khác, cô căn bản còn chẳng hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Ngay tức khắc sắc mặt của người đội trưởng đội bảo vệ kia liền trầm xuống, sau đó hết sức lấy lòng Lâm Thiệu Huy, anh ta nói:
“Anh Lâm, vừa rồi đám người này sỉ nhục anh, anh có cần tôi thay anh đuổi bọn họ ra ngoài không?”
Cái gì cơ?
Vừa nghe thấy anh ta nói những lời này, Chu Ngọc Thanh liền thấy dựng cả tóc gáy, bản tính chanh chua chợ búa trong chốc lát liền bộc lộ ra ngoài.
“Anh định đuổi tôi ra ngoài vì tên phế vật này sao? Anh to gan lớn mật thật đó! Tôi nói cho anh biết, tôi cũng là một trong những người sở hữu bất động sản ở vịnh Ngự Long này, anh dựa vào cái gì mà đòi đuổi tôi ra ngoài?”
Nghe thấy bà ta nói vậy!
Người đội trưởng đội bảo vệ kia liền bật cười, nói:
“Lại còn dám hỏi, các người là chủ nhân ở khu vực nào?”
“Khu nhà ở Thanh Hòa đó, sao hả?” Chu Ngọc Thanh vẫn mang dáng vẻ kiêu căng hung hăng, nói.
“Khu nhà ở Thanh Hòa sao?”
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe thấy vậy liền cười lạnh, nói:
“Khu nhà ở Thanh Hòa là một trong những khu nhà rẻ nhất trong số những sản nghiệp ở vịnh Ngự Long, kể cả có là căn nhà đắt nhất trong khu đó thì giá bất động sản cũng chỉ đạt được mức hơn mười bốn triệu VNĐ mà thôi.”
“Còn căn nhà cậu Lâm đã đặt mua lại thuộc khu nhà ở Kim Thành, khu vực xa hoa nhất của Vịnh Ngự Long, hơn nữa đó cũng là biệt thự cao cấp đắt nhất trong khu nhà ở Kim Thành... Dinh thự trên núi Phú Xuân!
Ầm!
Lư Đan Thanh thực sự cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung rồi, kinh hãi rít lên chói tai:
“Dinh thự trên núi Phú Xuân, biệt thự cao cấp nhất vịnh Ngự Long! Giá mua phải lên tới con số gần một tỷ hai trăm triệu đô la Mỹ, không thể nào!”
Đó là biệt thự đắt tiền nhất trong Vịnh Ngự Long đó, nó giống như cung điện của hoàng đế vậy!
Trong địa phận của Nam Lộc cũng không có căn nhà nào đắt hơn căn nhà này, gần một tỷ hai đô la Mỹ, bản thân anh ta cả đời này cũng không biết mình có thể mua được một căn nhà đắt đến như vậy hay không!
Nhưng sao một căn nhà như vậy lại thuộc quyền sở hữu của Lâm Thiệu Huy được cơ chứ?
Kể cả là Bạch Tố Y thì cũng không thể mua được căn nhà như vậy!
Lúc này đừng nói là Lư Đan Thanh mà ngay cả một nhà Bạch Tố Y cũng đang trợn tròn mắt ngẩn cả người, tròng mắt cũng sắp rớt cả ra ngoài.
Lâm Thiệu Huy lại mua một căn biệt thự cao cấp giá hơn một tỷ đô!
Bọn họ vẫn còn đang nằm mơ đấy sao?
Hơn một tỷ đô!
Đây là một con số khoa trương như thế nào cơ chứ?
Lâm Thiệu Huy chỉ là một người ở rể, anh có nhiều tiền như vậy sao?
Mà ngay lúc này, người đội trưởng đội bảo vệ kia liền cười lạnh nói:
“Căn nhà mà các người mua được còn không bì được với số lẻ căn nhà của anh Lâm nữa đó! Vậy mà còn không biết xấu hổ đứng ở đây vơ đũa cả nắm.”
“Thật đúng là làm mù đôi mắt chó của các người!”
Nghe thấy vậy!
Chu Ngọc Thanh liền cảm thấy thẹn đỏ cả mặt, bà ta cứ như đang tự tát vào mặt mình vậy!
Hơn nữa lại còn là tự tay tát thật mạnh vào mặt nữa chứ!
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần có thể mua được một căn nhà ở Vịnh Ngự Long là có thể dương dương tự đắc được rồi, nhưng kết quả thì căn nhà mà bọn họ mua được, đến số lẻ của căn nhà mà Lâm Thiệu Huy mua cũng không bì kịp!
Quả thực là lúc này Chu Ngọc Thanh chỉ cảm thấy hận không thể tìm ngay một cái hố mà chui xuống.
Thật sự quá mất mặt rồi.
Bà ta có tư cách gì mà ra vẻ trước mặt người ta chứ?
Chỉ là!
Ha ha!
Lư Đan Thanh không biết tại làm sao mà đột nhiên cười phá lên, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Lâm Thiệu Huy, suýt nữa thì tôi cũng bị anh lừa rồi! Nhưng đáng tiếc, anh đã đánh giá Lư Đan Thanh tôi quá thấp rồi!”
“Dinh thự trên núi Phú Xuân đã bị một người ở hải ngoại mua đứt từ rất lâu rồi, anh ta chính là Mewithe - một người có danh tiếng lừng lẫy trong lĩnh vực y dược đó! Thế mà anh lại dám nói căn nhà đó là của anh sao? Chẳng lẽ Mewithe lại mang căn nhà đó tặng cho anh hay sao?”
Đột nhiên lúc này anh ta liền nhớ đến mình mới nghe được chuyện mấy ngày trước Mewithe đã mua lại dinh thự trên núi Phú Xuân này, liệu Mewithe sẽ mang căn biệt thự đắt đỏ này tặng cho Lâm Thiệu Huy hay không?
Anh ta nghĩ Lâm Thiệu Huy chỉ đang nằm mơ thôi!
“Đan Thanh, con nói căn nhà này không phải của cậu ta sao?”
Chu Ngọc Thanh cũng vội vàng kích động hỏi, bà ta muốn làm rõ rốt cuộc những chuyện này là thế nào?
“Đương nhiên không phải rồi!”
Lư Đan Thanh “hừ” lạnh một tiếng, khóe miệng hằn sâu một nụ cười khinh bỉ:
“Mẹ nghĩ xem anh ta là cái loại đức hạnh gì mà lại có tư cách được Mewithe tặng cả căn nhà này cho anh ta chứ? Theo như con thấy ấy à, đám nhân viên bảo vệ này đã bị anh ta mua chuộc từ lâu rồi nên mới phối hợp với anh ta diễn một màn kịch này!”
Vừa nghe thấy Lư Đan Thanh nói vậy!
Chu Ngọc Thanh liền nổi cơn tam bành, đùng đùng nổi giận nói với Lâm Thiệu Huy:
“Hay lắm, Lâm Thiệu Huy, thế mà cậu lại vô liêm sỉ đến mức như vậy, lại còn mua chuộc bảo vệ đến diễn kịch cho chúng tôi xem nữa chứ!”
“Nếu như không phải do con trai tôi thông minh thì chỉ sợ là đã sớm bị cậu lừa rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.