Chương trước
Chương sau
Trong giọng nói lộ ra một vẻ kiêu ngạo!
Cứ như là Lâm Thiệu Huy có thể thành tâm cống hiến sức lực cho anh ta, chính là phúc phận từ kiếp trước tích lại mới có được.
Mà trong thời khắc ấy, tất cả mọi người cũng hoàn toàn chết lặng!
Bọn họ cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Lâm Thần Hải một cách nghiêm trọng, anh ta giở trò gian lận thì không nói làm gì, bây giờ thậm chí còn công khai đào chân tường nhà người ta?
Việc này!
Có phần kiêu ngạo một cách thái quá đó!
Tưởng chừng như là cố ý muốn giẫm đạp Long Nha dưới chân mình vậy!
Không để lại cho họ một chút thể diện nào!
Việc này cũng khiến tất cả các thành viên của Long Nha đều tức giận đến tột cùng!
Nếu như đối phương thật sự đưa giáo quan của bọn họ đi mất, vậy thì cho dù bọn họ có thắng trận đấu này, nhưng từ trên phương diện kết quả mà nói, bọn họ vẫn là thua một cách triệt để.
Bởi vì nếu như quân đoàn Kiêu Hùng có được giáo quan Huy, vậy sẽ như hùm mọc cánh vậy, sau này chỉ sợ rằng bọn họ sẽ leo lên dẫn đầu mọi trận chiến của quân đoàn.
Vì vậy, vào lúc này cả Long Nha đều thấy rất bất an, chỉ lo Lâm Thiệu Huy sẽ động lòng!
Giờ đây bọn họ sớm đã tôn trọng Lâm Thiệu Huy như Thần Minh, nếu như Lâm Thiệu Huy bỏ rơi bọn họ, chuyển sang bên quân đoàn Kiêu Hùng, vậy đối với bọn họ mà nói chắc chắn là một đả kích không hề nhỏ!
Chỉ có điều!
Ba người Từ Long Khiếu, Khương Giang Hoài và Quách Hồng Luân, sau khi nghe được câu này, thì đồng loạt để lộ ra vẻ cười nhạo và xem thường.
Bởi vì bọn họ biết rằng, Lâm Thiệu Huy tuyệt đối không thể nào để Lâm Thần Hải mua chuộc được!
Nói cho cùng hôm nay Lâm Thiệu Huy đã dự định tiêu diệt Lâm Thần Hải!
“Chỉ cần cậu đồng ý thành tâm cống hiến sức lực cho tôi, Long Nha cho cậu cái gì, tôi sẽ cho cậu gấp đôi!
Lâm Thần Hải tràn đầy tự tin, tựa như chắc chắn rằng vị tông sư Lâm trước mắt đây, nhất định sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của anh ta.
Chỉ là!
Cảnh tượng ngay sau đó, lại khiến anh ta cực kỳ tức giận!
“Ha ha ha!”
Thời khắc đó, Lâm Thiệu Huy vậy mà lại bất ngờ cười ngạo nghễ, tựa như vừa nghe được một lời đùa cợt kinh thiên động địa vậy.
Không chỉ có anh, mà cả mấy người Từ Long Khiếu cũng bật cười lớn!
“Có gì buồn cười chứ?”
Lâm Thần Hải nổi giận đùng đùng, bản thân có lòng mời gọi, vậy mà phía đối phương lại chế nhạo anh ta?
Nhưng Lâm Thiệu Huy chỉ lắc đầu rồi nói:
“Đừng có nằm mơ nữa, thứ mà bọn họ cho tôi, anh không cho được!”
Lời hứa của Long Nha, chính là giúp anh giết được Lâm Thần Hải!
Điều kiện này, Lâm Thần Hải có thể cho được không?
Nhưng lời nói của Lâm Thiệu Huy, lại hoàn toàn khiến Lâm Thần Hải tức giận tột độ rồi.
Anh ta thân là cậu cả nhà họ Lâm, là thủ lĩnh của quân đoàn Kiêu Hùng, còn có thứ gì mà anh ta không cho được sao?
Trong một khoảnh khắc, Lâm Thần Hải lộ ra vẻ hung dữ, cười lên một cách u ám:
“Cho thể diện thì không muốn! Nếu đã như vậy, từ nay về sau cậu chính là kẻ thù của tôi!”
Tông sư Lâm đúng không?
Nếu như anh ta đã không có được, vậy thì Long Nha cũng đừng mong có được!
“Chúng ta đi!”
Lâm Thần Hải thở hổn hển, tức giận quát lên một tiếng, sau đó định rời đi.
Ngay sau đó, anh ta lại quyết định phải giết chết Lâm Thiệu Huy, khiến cho tên ngu xuẩn này phải trả giá cho sự kiêu căng của bản thân.
Có điều!
Đúng vào lúc Lâm Thần Hải tưởng rằng mình có thể rời đi rồi, một giọng nói lạnh buốt đến thấu xương vang lên từ trong đám đông:
“Tôi chưa nói là cậu có thể đi rồi!”
Cái gì?
Nghe thấy lời này, biểu cảm của mọi người xung quanh đều như chết lặng.
Tất cả ánh nhìn hướng về Lâm Thiệu Huy đều tràn đầy sự kinh sợ, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiệu Huy có phải là bị điên rồi không!
Một tên giáo quan cỏn con, vậy mà lại dám ngăn cản Lâm Thần Hải rời đi?
Đây có phải là ăn gan hùm rồi không?
Không chỉ là bọn họ!
Lâm Thần Hải vốn đã ôm một bụng tức, đã hoàn toàn nổi điên rồi, anh ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt u ám:
“Cậu có ý gì?”
Cái tên khốn nạn này, phá hỏng chuyện tốt của anh ta, bây giờ anh lại muốn ngăn cản anh ta rời đi?
Ngay lập tức, Lâm Thần Hải liền cười một cách khinh miệt:
“Chẳng lẽ cậu vẫn muốn giết tôi hay sao?”
Anh ta vẫn là không tin nổi, Lâm Thiệu Hiệu vẫn thật sự dám làm gì với anh ta sao?
Giết anh ta chính là đồng nghĩa với việc đối đầu với nhà họ Lâm và quân đoàn Kiêu Hùng, một tên giáo quan cỏn con như Lâm Thiệu Huy, lại có gan lớn như vậy?
Có điều!
Chính vào thời khắc đó, lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến toàn bộ khán giả hoàn toàn bùng nổ!
“Cậu … đoán đúng rồi đó!”
Lâm Thiệu Huy cười gằn một tiếng, rồi sau đó bỗng nhiên hét lên một tiếng:
“Giải tán!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.