Chương trước
Chương sau
Cái gì?
Nghe vậy.
Đám người Chu Như ào ào quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Tố Y một cách khó bề tưởng tượng.
“Bạch Tố Y, con nói gì?”
Nét mặt Bạch Tuấn Sơn ngạc nhiên hỏi, ông ta còn tưởng mình nghe lầm rồi.
Bạch Tố Y nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi xuống, lúc này mới nói:
“Người đó rất giống Lâm Thiệu Huy!”
Trong chớp mắt bầu không khí trở nên kỳ lạ, tất cả mọi người đều có bộ dạng kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Thiệu Huy là tông sư Lâm sao?
Điều này có thể sao?
Chỉ là!
Phù!
Ha ha ha!
Nhưng Chu Như dẫn đầu cười to lên, trên mặt mang theo nụ cười chế giễu:
“Lâm Thiệu Huy là tông sư Lâm? Bạch Tố Y, cô bị điên rồi sao?”
“Nếu như đồ rác rưởi kia là tông sư Lâm thì còn cần phải làm con rể ở rể của nhà các cô sao? Cô nói ra lời này có ai tin không?”
“Đúng vậy! tông sư Lâm người ta là ai, đó là anh hùng hào hiệp nổi tiếng lẫy lừng, ngay cả Long Nha cũng phải mời cậu ta làm tổng sĩ quan, rác rưởi đó của nhà cô nặng bao nhiêu, trong lòng cô không biết tính sao?”
Chu Chí Đức cũng cười lên châm chọc, cảm thấy Bạch Tố Y lúc này rất buồn cười.
Bây giờ bọn họ đều chú ý đến Lâm Thiệu Huy đã không biết tung tích, căn bản cũng không có ai liên tưởng anh và tông sư Lâm là cùng một người.
Chính là ba năm này, biểu hiện của Lâm Thiệu Huy quả thực là quá bất tài, không có một chút điểm vượt trội nào, đúng là một tên ăn bám từ đầu đến đuôi.
Cho nên căn bản không ai tin anh sẽ là tông sư Lâm nổi tiếng toàn thành phố kia!
“Nhưng mà anh ấy thật sự rất giống!”
Bạch Tố Y vẫn không từ bỏ, vẫn nhìn chằm chằm bóng người trên đấu trường kia.
Chồng của cô, người đàn ông chung chăn gối nhiều năm mà cô không nhận ra được sao?
Chỉ là.
Lời của cô lại lập tức dẫn tới sự châm biếm cay nghiệt hơn nữa.
“Giống? Tôi thấy hễ là đàn ông có chút bản lĩnh thì cô đều cảm thấy giống chồng của cô thì phải?
“Bạch Tố Y, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Đồ rác rưởi kia của nhà cô đã bỏ rơi các cô một mình chuồn mất rồi!”
“Nếu cậu ta là Lâm Thiệu Huy thì ba chữ Trương Khai Minh của tôi viết ngược lại!”
Ngay cả Lâm Thần Hải cũng cười khinh thường, lạnh lùng nói:
“Mặc kệ anh ta có phải là Lâm Thiệu Huy không, chống lại Ninh Trường Khôn cũng chỉ có một kết cục, đó chính là chết!”
Anh ta biết rõ sức mạnh của Ninh Trường Khôn, cho dù là đại tông sư đấu với gã cũng không có phần thắng tuyệt đối!
Tông sư Lâm này cũng không biết là hạng người vô danh nhô ra từ đâu, làm sao có thể đánh đồng với Ninh Trường Khôn là cao thủ quốc tế này chứ?
Mà lúc này.
Ninh Trường Khôn kia lại từng bước áp sát, đi về phía Lâm Thiệu Huy, mặt lộ nụ cười dữ tợn:
“Mày muốn để cho tao xé mảnh nào trên người mày xuống?”
Bộ dạng tự kiêu kia giống như Lâm Thiệu Huy đã là bại tướng dưới tay gã vậy.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy lại lắc đầu cười khẽ một cái nói:
“Tôi đã rất lâu không giết đại tông sư rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy lời nói cực kỳ kiêu ngạo này, tất cả mọi người nhất thời sửng sốt!
Rồi sau đó cười lên thật to!
Rất lâu không giết đại tông sư?
Lời nói này giống anh giết đại tông sư khác nào mổ gà làm thịt chó, quá tự cao rồi đấy?
Lúc này, tất cả mọi người bị lời nói cực kỳ phách lối này của Lâm Thiệu Huy làm cho buồn cười, lập tức mọi người đều cho rằng đây chính là đồ ngu không có não, nếu không làm sao nói ra lời nói nực cười như vậy.
“Giết tao? Dựa vào mày sao?”
Ninh Trường Khôn cười ha hả một tiếng, bước chân đột nhiên đạp mạnh một cái lên đất, trong chớp mắt mặt nền nứt toát, cả người gã như mũi tên rời cung bắn ra.
Một cái lia chân đánh về phía mặt Lâm Thiệu Huy, truyền tới từng tiếng nổ khủng bố đến đinh tai nhức óc!
“Thật là nhanh!”
Các cao thủ có mặt đều kinh ngạc ngây người, tốc độ này quá kinh khủng rồi, đổi lại là bọn họ, chỉ sợ là ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Nhìn đến đây.
Da đầu Bạch Tố Y nhất thời tê dại, trên mặt hiện lên nỗi lo âu dày đặc, lúc này cô bắt đầu mong đợi người trên đài kia muôn ngàn lần cũng không thể là Lâm Thiệu Huy.
“Kết thúc rồi! Thật là mất hứng!”
Lâm Thần Hải cũng lắc đầu cười chế nhạo, giống như đã có thể biết trước cái chết của Lâm Thiệu Huy rồi.
Nhưng mà!
Ngay phút chốc anh ta vừa dứt lời, một cảnh trước mắt khiến anh ta hoàn toàn ngậm miệng lại.
Lúc này, trên võ đài cũng theo đó xảy ra một cảnh kinh động, khiến cho nụ cười châm biếm trên mặt của tất cả mọi người cứng ngắc hoàn toàn!
Bịch!
Đi kèm với một tiếng nổ kinh khủng, cú lia chân với lực lớn vô cùng kia của Ninh Trường Khôn lại bị Lâm Thiệu Huy một tay cản lại!
Mà lúc này, tất cả mọi người nghe thấy trong mặt nạ truyền tới giọng vô cùng điên cuồng:
“Không sai, dựa vào tao!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.