Chương trước
Chương sau
Nét mặt của tất cả mọi người đều rất cổ quái.
Tuy rằng từ rất lâu về trước đã nghe nói chuyện quân đoàn Kiêu Hùng bỉ ôi vô liêm sỉ, nhưng hôm nay có gặp rồi mới biết thế nào là tai nghe không bằng mắt thấy.
Quân đoàn Kiêu Hùng lại mời viện trợ bên ngoài, bọn họ cũng mặt dày quá rồi.
Còn hơn thế nữa!
Chuyện kinh thiên động địa hơn còn ở phía sau!
Sau khi vị đại tông sư kia dùng một chiêu đánh gục Khương Giang Hoài, gã lột chiếc áo choàng đen của mình ra, để lộ khuôn mặt già nua nham hiểm.
Rầm!
Trông thấy khuôn mặt quen thuộc kia, các nhân vật lớn có mặt ở cuộc thi đều như chuột trông thấy mèo, chân ai nấy đều mất kiểm soát mà run lẩy bẩy.
“Ninh…Ninh Trường Khôn?”
Người trước mặt họ, là kẻ chủ mưu đầu sỏ khiến Nam Bắc thành phố Giang Nam rơi vào sự khủng hoảng tột độ. Không một ai trong số họ ngờ rằng Lâm Thần Hải lại mời Ninh Trường Khôn làm viện trợ bên ngoài cho họ.
Lúc này!
Từ Long Tượng không khỏi nổi trận lôi đình, ông phẫn nộ hét vào mặt Lâm Thần Hải:
“Lâm Thần Hải, cuộc chiến giữa các quân đoàn cậu lại mời Ninh Trường Khôn đến làm viện trợ, cậu còn muốn giữ thể diện không?”
Nhưng Lâm Thần Hải lại chẳng cảm thấy nhục nhã chút nào, ngược lại còn mặt dày vô liêm sỉ bật cười:
“Viện trợ cái gì chứ? Ông Ninh hôm qua vừa gia nhập quân đoàn Kiêu Hùng chúng tôi, được phong làm chiến tướng ba sao của quân đoàn, chiến tướng của quân đoàn Kiêu Hùng chúng tôi tham gia vào cuộc chiến giữa các quân đoàn thì có vấn đề gì chứ?”
Gã sớm đã biết Từ Long Khiếu sẽ nói vậy cho nên từ đầu đã chuẩn bị sẵn phải đáp trả gì.
“Cậu!”
Mặt Từ Long Khiếu đỏ bừng lên hình như ông ta cũng không hề lường được đối phương đến chuyện vô liêm sỉ như vậy cũng có thể nói ra.
Chung quy là ông ta đã đánh giá thấp sự trơ tráo của Lâm Thần Hải rồi.
Lúc trông thấy cảnh này.
Cả nhà Chu Như đều vui mừng muốn phát điên lên.
Ai nấy đều dùng ánh mắt cười cợt trên nỗi đau của người khác nhìn Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, anh thấy không? Cuộc thi giữa các quân đoàn sắp kết thúc rồi, không lâu nữa anh sẽ thành người chết thôi”.
Sau khi Lâm Thần Hải giải quyết xong cuộc thi, tiếp đó chắc chắn là xử lý Lâm Thiệu Huy rồi.
Nghe xong, Bạch Tố Y toàn thân càng run rẩy dữ dội hơn, cô có hơi hối hận vì sao mình lại đi nghe lời Lâm Thiệu Huy tham gia cuộc thi này.
Bây giờ có muốn đi cũng không đi được nữa rồi.
Ngay lúc này!
Lâm Thần Hải cũng thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, cho nên anh ta bắt đầu đắc ý vênh váo, chủ động khiêu khích Từ Long Khiếu:
“Ông Khiếu, vị sĩ quan huấn luyện mà các ông mời tới không phải là lợi hại lắm à? Để anh ta ra tay đi, bằng không Long Nha các ông sẽ thua thật đấy!”
Từ Long Khiếu bị chọc giận đến run người, đến 1 câu cũng không thốt nên lời.
Đúng là ông đang muốn để Lâm Thiệu Huy ra tay nhưng nếu bây giờ anh xuất hiện chẳng phải là sẽ bại lộ thân phận ngay hay sao?
“Sao lại không nói năng gì thế, không phải là sợ rồi đấy chứ?”
Lâm Thần Hải bật cười ha ha sau đó nhìn xung quanh, gào ầm lên:
“Tên sĩ quan huấn luyện vô dụng kia, còn không mau cút ra đây? Sợ ông Trường Khôn rồi hả?”
Nhưng bốn bề đều không có chút phản ứng gì.
Ai nấy đều ngoái nhìn xung quanh, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, vị sĩ quan huấn luyện kia chẳng lẽ nhát chết thật sao?
Hoá ra chỉ là một tên nhát gan!
Sau đó, Lâm Thần Hải mỉa mai nhìn Từ Long Khiếu:
“Ông Từ, xem ra vị sĩ quan huấn luyện mà ông mời đến chỉ là một tên nhát gan rồi, vậy thì…”
Trong khoảnh khắc đó, khoé miệng Lâm Thần Hải lộ ra một nét cười nham hiểm:
“Tôi sẽ giết Khương Giang Hoài, ép anh ta ra mặt!”
Cái gì!
Từ Long Khiếu kinh hãi, ông ta lập tức nổi trận lôi đình:
“Lâm Thần Hải, cậu dám sao?”
Nhưng mà!
Lâm Thần Hải cười quái đản, gian ác nói:
“Tôi đây đều là vì nghĩ cho Long Nha các ông, tôi đâu có muốn các ông thất bại thê thảm vậy!”
“Anh ta còn không xuất hiện, thì Khương Giang Hoài đành phải chết thôi vậy!”
Lời vừa dứt!
Ninh Trường Khôn trên sàn đấu đi về phía Khương Giang Hoài cười gian xảo:
“Chàng trai, cậu còn có điều gì trăn trối không?”
Khương Giang Hoài lúc này, không chỉ không hề có chút hoảng loạn, ngược lại còn nở một nụ cười thờ ơ giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Ninh Trường Khôn, ông không nên quay lại An Nam! Nếu không Nam Lộc sẽ trở thành nơi chôn xác của ông!”
Hả?
Ninh Trường Khôn ánh mắt lạnh lẽo, có vẻ như gã không ngờ rằng đã sắp chết đến nơi rồi mà Khương Giang Hoài còn dám khiêu khích gã như vậy.
“Được, vậy thì cậu chết đi!”
Ninh Trường Khôn hét lên một tiếng, sau đó một cước dẫm mạnh xuống, nhắm thẳng vào đầu Khương Giang Hoài, hung hăng đạp xuống.
“Lâm Thần Hải, nếu cậu dám giết lính của tôi, tôi sẽ khiến cậu không ra khỏi được Long Nha!”
Từ Long Khiếu hoàn toàn phát điên, lúc này ông thật muốn giết người luôn.
Nhưng.
Khuôn mặt Lâm Thần Hải lại lộ rõ sự khinh thường, điên cuồng ngang ngược cười phá lên:
“Có ông Trường Khôn bảo vệ tôi, dựa vào đám vô dụng các ông, có thể đụng vào một cọng lông của tôi ư?”
“Hôm nay, tôi chắc chắn phải giết Khương Giang Hoài, hahaha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.