Chương trước
Chương sau
Dưới ánh mắt của vạn người tôi chính là Tướng Huy!
Tích tắc này, tất cả mọi người đã bị Lâm Thiệu Huy làm cho chấn động tâm tình kích động đó thật lâu cũng không thể bình phục.
Mà người của nhà họ Thẩm, ở thời điểm này đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Ông cụ nhà họ Thẩm nổi trận lôi đình giận dữ hét:
"Thẩm Kiến và Thúy Bình đâu? Bọn họ ở đâu rồi?"
Hai tên sao chổi kia muốn hãm hại Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, kết quả bọn họ lại là Tướng Huy và đệ nhất phu nhân hàng thật giá thật.
Đây không phải chính là muốn hại chết nhà họ Thẩm bọn họ sao?
Lập tức!
Ông cụ nhà họ Thẩm liền có dự định giao hai tên sao chổi kia ra chuộc tội với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, tranh thủ làm giảm bớt lửa giận của Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là!
Từng người nhà họ Thẩm đều là vẻ mặt cầu xin, nói:
"Ông chủ, bọn họ đã sớm chạy tội rồi tôi nghĩ bọn họ đã sớm biết thân phận của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y chỉ sợ là bọn họ cố ý hãm hại chúng ta nha!"
Oanh!
Ông cụ nhà họ Thẩm rốt cuộc hiểu rõ vì sao vợ chồng Thẩm Kiến muốn sớm rời khỏi lễ đường vì sao vừa nãy lại nói chuyện lớn hỏng rồi.
Hai vợ chồng bọn họ cho nhà họ Thẩm thọc vào một cái sọt lớn như thế, kết quả là bọn chúng lại chạy trước bọn họ làm như vậy chẳng khác nào bảo nhà họ Thẩm đứng ra gánh tội thay.
Lúc này ông ta đã hoàn toàn bị những chuyện xảy ra quay vòng vòng đầu váng mắt hoa rồi dường như sắp ngất tới nơi rồi nếu như không phải được người bên cạnh dìu thì ông đã ngã xuống đất từ lâu.
Sau khi được người bên cạnh dìu đứng lên lập tức trên mặt ông cụ nhà họ Thẩm nước mắt rơi đầy mặt, trên mặt hiện ra một vẻ hối hận nồng đậm:
"Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh! Nhanh! Mau đỡ tôi đi xin lỗi Tướng Huy!"
Chỉ là!
Còn không đợi bọn họ tới gần Lâm Thiệu Huy đã mở miệng:
"Người nhà họ Thẩm mỗi người để lại một cái tay thì có thể sống!"
Oanh!
Nghe Lâm Thiệu Huy nói như vậy trong nháy mắt tất cả người của nhà họ Thẩm vì câu nói đó mà hoàn toàn biến sắc biểu cảm của ai nấy đều hoảng sợ đến cực điểm!
Bịch!
Sau đó bọn họ từng người lần lượt ngồi liệt trên mặt đất trên mặt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch!
Xong rồi!
Nhà họ Thẩm thật sự xong rồi!
Căn bản Lâm Thiệu Huy cũng không nguyện ý nghe bọn họ giải thích trực tiếp mở miệng muốn cả nhà trên dưới bọn họ đều trở thành người tàn phế!
Ông cụ nhà họ Thẩm với vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Thẩm Ngọc Trân:
"Ngọc Trân tha cho ba đi! Ba là ba ruột của con nha!"
Chỉ là!
Không đợi Thẩm Ngọc Trân mở miệng trên mặt Lâm Thiệu Huy lộ ra sát khi nói:
"Còn nói nhảm! Muốn toàn bộ người của nhà họ Thẩm đều chết ở đây!"
Oanh!
Trong chớp nhoáng này tất cả mọi người có thể cảm giác được, sát ý khủng khiếp trên người Lâm Thiệu Huy!
Họ biết Lâm Thiệu Huy đã nói thì nhất định sẽ làm!
Dù thế nào thì anh chính là Tướng Huy nếu Tướng Huy mà muốn diệt trừ một cái gia tộc nhỏ bé ở An Nam này thì chuyện này hoàn toàn thừa sức đối với anh, anh cũng chỉ cần nhấc một ngón tay lên thì đã có thể tiêu diệt hết tất cả một cách gọn gàng sạch sẽ.
Lời nói này khiến đám người ông cụ nhà họ Thẩm tuyệt vọng vô cùng!
Bọn họ cũng đã ý thức được nhà họ Thẩm đã hoàn toàn xong đời rồi!
Mà cùng lúc đó!
Tất cả người của nhà họ Bạch sau khi nghe được lời của Lâm Thiệu Huy toàn thân trở nên căng cứng trong nháy mắt bắt đầu hoảng sợ.
Sợ mình sẽ rơi vào kết cục giống với nhà họ Thẩm!
Chỉ là Lâm Thiệu Huy thế mà nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái anh ôm Bạch Tố Y rời khỏi lễ đường.
Thấy thế!
Bọn người Long Cửu lập tức cung kính quỳ rạp trên đất kêu rống rất to:
"Chào Tướng Huy!"
Mà bọn người nhà họ Bạch nhìn thấy một màn này chẳng biết tại sao chợt cảm thấy tim như bị dao cắt.
Đau đớn không chịu nổi!
Bọn họ tình nguyện bị Lâm Thiệu Huy đánh một trận, mắng bọn họ một trận, cũng không hi vọng Lâm Thiệu Huy lạnh lùng như thế nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ.
Dáng vẻ này rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Bạch bọn họ!
Phủi sạch quan hệ với Tướng Huy chẳng khác nào hủy đi một cơ duyên tốt đẹp chuyện này khiến bọn họ sao có thể chấp nhận đây?
"Ông chủ, không thể để cho bọn họ đi như thế được! Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy, nhà họ Bạch chúng ta có lên được như diều gặp gió hay không là phải dựa vào anh ta!"
"Đúng vậy ông chủ, anh ta là chồng của cháu gái ngài anh ta nhất định sẽ tha thứ cho ngài!"
Nghe được lời này ông cụ Hùng cũng liền gật đầu liên tục sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước tới chỗ Lâm Thiệu Huy.
"Làm cái gì đấy?"
Chỉ là!
Còn chưa tới gần Lâm Thiệu Huy bọn họ đã bị bọn người Long Cửu ngăn lại!
Nhưng phải biết là chồng của cháu gái mình chính là Tướng Huy ông cụ Hùng nghĩ như vậy cho nên lúc này liền không để bọn họ vào mắt nói:
"Cút đi phế vật! Tôi chính là ông của Tướng Huy các người dám cản đường tôi à? Muốn chết sao?"
Nhưng ông ta vừa nói xong Lâm Thiệu Huy lập tức xoay đầu lại cười như không cười nói:
"Chủ nhân nhà họ Bạch, tôi cũng xứng gọi ông là ông nội sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.