Chương trước
Chương sau
Nhìn Ôn Nhã Như khóc đến xé gan xé phổi, bị người ta kéo ra ngoài, cảm xúc trong lòng Bạch Tố Y cũng vô cùng phức tạp.
Lúc đầu cô cũng không muốn mọi chuyện trở thành như thế này, nhưng không hiểu sao Ôn Nhã Như lại quá đáng đến thế, lúc nào cũng muốn đẩy hai vợ chồng cô vào chỗ chết.
Đổi lại là bất kỳ ai thì cũng không thể nào tuỳ tiện tha thứ được. Việc nhân từ nhất mà cô có thể làm được cũng chỉ là không trả thù lại Ôn Nhã Như mà thôi.
“Những chuyện xảy ra đêm nay, tôi không muốn nghe thấy truyền ra ngoài dù chỉ là một giọt nước, nghe rõ chưa?”
Cặp mắt lạnh lẽo thâm trầm của Lâm Thiệu Huy đột nhiên lướt đi khắp bốn phía.
Chỉ là, nghe anh nói như vậy, cả đám người ở đây lại tỏ vẻ xem thường, trong lòng nhao nhao lạnh lùng chế giễu: “Hay cho một tên nhóc con dám cáo mượn oai hùm. Nếu không phải nhờ vào vợ mình thì cậu là cái thá gì đâu chứ? Lại còn dám lên mặt uy hiếp bọn tôi.”
“Đã nghe thấy chưa?”
Nhìn thấy thái độ khinh thường của đám người, Đại Trưởng Lão đột nhiên quát lên một tiếng lớn, giọng nói vang lên như chuông đồng, đinh tai nhức óc.
Mọi người nhất thời cùng nhau rùng mình một cái, thành thành thật thật khẽ gật đầu.
“Cậu Huy, cô Bạch Tố Y, tôi đưa hai người rời khỏi đây trước.”
Đại Trưởng Lão xoay đầu lại, hết sức cung kính hộ tống hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy rời khỏi buổi lễ đính hôn này.
Mà chờ bọn họ vừa đi xong, trên mặt của mọi người ở đây lập tức hiện lên nụ cười không có ý tốt.
Đắc tội nhà họ Tiêu ở Bắc Lộc.
Trộm cắp dây chuyền của hoàng hậu.
Trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y chính là hai kẻ đã chết.
“Anh Huy, hôm nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Vào một buổi chiều vài ngày sau, Lâm Thiệu Huy đột nhiên nhận được một lời mời từ Phương Y Thần.
Lâm Thiệu Huy vốn định từ chối cô, nhưng hiển nhiên là Phương Y Thần đã có dự liệu từ trước, nhanh chóng nói luôn: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, tôi có chuyện rất quan trọng cần trao đổi với anh.”
Lâm Thiệu Huy lập tức dở khóc dở cười, chỉ có thể nhận lời mời của cô: “Vậy được rồi, cô gửi cho tôi địa chỉ ở đâu.”
Chờ đến khi cúp điện thoại, trong lòng Phương Y Thần lập tức tràn ngập vui vẻ, lập tức nhảy cẫng lên khỏi ghế, trên mặt vô cùng kích động, nói: “Tốt quá rồi, anh Thiệu Huy đã đồng ý hẹn hò cùng tôi rồi. Tiểu Nam, cô mau giúp tôi chọn vài bộ quần áo để đêm nay tôi đi hẹn hò nào.”
“Chị Y Thần, chị là ca sĩ nổi tiếng cơ mà, là nữ thần trong lòng bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này, chẳng phải chỉ là đi gặp một người đàn ông thôi sao? Hồi hộp đến như vậy cơ ạ?”
Cô gái gọi là Tiểu Nam kia cảm thấy kinh ngạc không thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Phương Y Thần để ý đến một người nhiều như thế.
“Cô thì biết cái gì, một người như anh Thiệu Huy, những tên đàn ông bình thường há lại có thể so sánh được sao?”
Phương Y Thần thấy cô ta như vậy thì lập tức giận dữ: “Nếu như không phải nhờ có anh ấy, thì Phương Y Thần này căn bản không có tư cách để trở thành một ca sĩ nổi tiếng.”
“Về sau còn dám nói không tốt về anh Thiệu Huy, thì cô có thể đi phòng tài vụ nhận lương được rồi.”
“Dạ...”
Lúc này Tiểu Nam kia đã vô cùng sợ hãi, cũng không dám nói lung tung thêm gì nữa.
Đến bảy giờ tối hôm đó, theo lịch đã hẹn, Lâm Thiệu Huy đi tới khách sạn hai người đã hẹn nhau, đồng thời còn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là…
Đúng vào lúc này, một cô nàng trẻ tuổi lại đột nhiên ngồi ở trước mặt của anh, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trang điểm kỹ càng, nhưng lại dáng vẻ lại có phần kiêu căng ngạo mạn.
Lúc vừa mới trông thấy Lâm Thiệu Huy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ: “Bắt đầu đi, tôi không có nhiều thời gian. Anh có nhà, có xe không?”
Hả?
Lâm Thiệu Huy nghe thấy mà sững sờ, sau đó thì không nhịn được, cười phá lên, đối phương nói vậy là coi anh thành người đến xem mắt với cô ta rồi đúng không?
Trông thấy Lâm Thiệu Huy cười ngây ngô, Châu Thi Cầm lập tức sầm mặt lại, nói: “Tôi hỏi anh mà, anh điếc à? Có hay là không có?”
“Trước tiên phải nói cho anh biết, tiêu chuẩn chọn bạn trai của Châu Thi Cầm tôi rất cao, nếu nhà ở trị giá dưới một triệu đô, xe chỉ đáng giá một trăm ngàn đô, thì anh cũng đừng mơ tưởng quen biết được với tôi.”
Đối với việc đối phương tự đề cao bản thân mình, Lâm Thiệu Huy chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó thì lắc đầu: “Tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, kỳ thật tôi...”
“Kỳ thật cái gì?”
Châu Thi Cầm ngắt lời anh trước, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường vô cùng: “Kỳ thật anh chính là một tên đỗ nghèo khỉ ấy hả? Ha ha, bà đây đã sớm nhận ra rồi.”
“Một tên nghèo hèn lại còn học đòi người ta đi xem mắt, cũng không tự soi mặt vào bãi nước tiểu của mình mà xem bản thân là cái thể loại gì, làm tốn thời gian của bà đây, thật đúng là xúi quẩy mà.”
Nói rồi, Châu Thi Cầm chán ghét quét mắt nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, lập tức muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ là, đúng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền tới những tiếng xôn xao ồn ào.
“Nữ ca sĩ nổi tiếng Phương Y Thần đến rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.