Chương trước
Chương sau
Tiêu Quang Tuấn quả thực là giận muốn điên luôn rồi.
Bị người ta đánh đập, bị người ta sỉ nhục, thậm chí suýt chút nữa còn bị phế, bây giờ lại còn phải nhận lỗi về mình nữa sao?
Anh ta… Anh ta làm sao có thể chấp nhận được chứ?
Ba của mình quả thực là điên rồi, một đôi vợ chồng ăn tàn phá hại thì có gì mà phải sợ đến như vậy chứ?
“Chết?”
Tiêu Quang Thanh mang theo vẻ mặt dữ tợn, quay đầu sang nhìn chằm chằm Tiêu Quang Tuấn: “Đã không tình nguyện xin lỗi, vậy thì đi chết đi.”
Cái gì?
Nghe ông ta nói như vậy, Tiêu Quang Tuấn lập tức cảm thấy hô hấp dồn dập, khuôn mặt kia bỗng nhiên trở nên sợ hãi, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngất ngay tại chỗ.
Ba ruột của mình, đang nghiêm túc nói những lời này sao?
Không chỉ riêng mình anh ta.
Đám người Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình ở đây, sau khi nghe thấy ông ta nói như thế xong thì hoàn toàn hóa đá.
Không xin lỗi, thì sẽ phải chết?
Tiêu Quang Thanh lại có thể vì hai kẻ rác rưởi này mà đối xử với con trai của mình vô tình như thế?
Trong nháy mắt khi nghe được câu nói này, tất cả mọi người đều cảm thấy tê dại cả da đầu.
“Ba, ba lại có thể vì hai kẻ rác rưởi này mà muốn giết con?”
Mí mắt Tiêu Quang Tuấn giật giật không ngừng, biểu cảm trên mặt hệt như gặp phải ma quỷ, sợ hãi cùng cực.
Lúc này, đến ngay cả Bạch Tố Y cũng không thể không ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì vậy?
Vốn dĩ cô còn cho rằng, khi mà Tiêu Quang Thanh xuất hiện, cô và Lâm Thiệu Huy sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Lại không thể ngờ được rằng, Tiêu Quang Thanh vừa xuất hiện, không nói lời nào đã đứng về phía hai người bọn họ.
Hành động này của ông ta đúng là không ai có thể thể tưởng tượng nổi.
Rác rưởi?
Nghe con mình nói như vậy, trên mặt Tiêu Quang Thanh lập tức hiện rõ vẻ giễu cợt, ông ta trầm giọng, nói: “Cô Bạch Tố Y đây, chính là người phát ngôn của vua Huyết Ngục tại Nam Lộc, đường đường chính chính là một Tông chủ Nam Lộc, địa vị như thế này...”
“Lại bị coi là rác rưởi sao?”
Câu nói sau cùng, ông ta bỗng nhiên gầm lên. Tiếng gầm đến đinh tai nhức óc, làm cho mọi người ở đây đều nghe thấy mà run lên bần bật.
Người phát ngôn của vua Huyết Ngục?
Tông chủ Nam Lộc?
Không thể như thế được.
Không thể nào lại như vậy được.
Bây giờ, rõ ràng là toàn bộ người trong giới thượng lưu của Nam Lộc đều đang lưu truyền rộng rãi tin đồn rằng Bạch Tố Y là một kẻ đê tiện, dựa vào việc lên giường cùng với lão đại mới đổi lấy được cái mác “Tông chủ Nam Lộc”.
Cô sao có thể là người phát ngôn của vua Huyết Ngục tại Nam Lộc được cơ chứ?
Khi nghe ông ta nói như vậy, Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức toàn thân run rẩy, không thể nào kìm lại được, còn vẻ mặt thì bỗng nhiên xám như tro tàn.
Bạch Tố Y thật sự là Tông chủ Nam Lộc ư?
Đây chẳng phải là cùng một đẳng cấp và địa vị với nhà họ Tiêu ở Bắc Lộc đó sao?
Nhưng bọn họ lại dám ra tay với Bạch Tố Y, thế thì chẳng phải là đang gây hấn với vua Huyết Ngục à?
Nghĩ đến khả năng này, bọn họ quả thực là khóc không ra nước mắt, chỉ biết đứng thừ người ra đó.
Tất cả mọi người đều đã hiểu ra.
Bảo sao Nghiêm Ngọc Đường lại quỳ xuống cầu xin Lâm Thiệu Huy tha thứ.
Bảo sao nhà họ Nạp Lan sẽ khiêm tốn trước mặt Lâm Thiệu Huy như thế.
Bảo sao Tiêu Quang Thanh sẽ chủ động chịu nhận sai và bồi thường.
Chỉ vì vợ của Lâm Thiệu Huy, chính là người phụ nữ quyền lực nhất ở Nam Lộc lúc này.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của những người giàu có và nổi tiếng ở thành phố Nam Giang vừa mới mở miệng sỉ nhục Bạch Tố Y đã rúm ró hệt như cà tím dầm sương, trong lòng sợ hãi cực kỳ, gần như đã bị dọa cho tè ra quần ngay tại chỗ này luôn rồi.
Đây chính là tự mình tìm cái chết mà.
Lúc này, Tiêu Quang Tuấn đã hoàn toàn hóa ngốc rồi. Anh ta chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Bạch Tố Y, thật sự là Tông chủ Nam Lộc?
Hơn nữa còn là do đích thân vua Huyết Ngục tự mình bổ nhiệm?
Lúc này, Tiêu Quang Tuấn đã khóc không ra nước mắt rồi. Vì sợ hãi mà toàn thân anh ta điên cuồng run rẩy, chỉ cảm thấy quan điểm sống của mình đã hoàn toàn tan vỡ.
Quả nhiên tin đồn không bao giờ là thứ đáng tin cậy cả.
Anh ta lại dám bảo Tông chủ Nam Lộc để cho anh ta ngủ, nếu như để cho vua Huyết Ngục biết được chuyện này, thì anh ta chính là... Chỉ có một con đường… Chết.
Nhưng mà, không chỉ dừng lại như vậy.
Vào thời khắc này, sắc mặt Tiêu Quang Thanh chỉ có thể dùng từ tái mét để hình dung. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Quang Tuấn: “Mặt khác. Vừa rồi Cuồng thần Huyết Ngục đã tự mình gọi điện thoại cho tôi, cũng đã hạ một lệnh chết xuống, nếu như hôm nay không thể làm cho cô Bạch Tố Y nguôi giận. Vậy thì nhà họ Tiêu ở Bắc Lộc này...”
“Sẽ vĩnh viễn bị xóa tên khỏi thế giới này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.