Chương trước
Chương sau
Cái gì?
Biểu cảm trên mặt cả đám người lập tức biến đổi, lúc này, người nào người nấy đều vô cùng kinh ngạc nhiên.
Cậu... Cậu Huy?
Bọn họ có đang nghe nhầm không vậy?
Lý do mà Đại Trưởng Lão đứng ra dạy dỗ Nghiêm Ngọc Đường, không phải là vì Nghiêm Ngọc Đường che chở cho Lâm Thiệu Huy, mà là bởi vì Nghiêm Ngọc Đường ra tay với Lâm Thiệu Huy ư?
Không thể nào như vậy được.
Chuyện này... Không thể nào xảy ra được.
Nhất định là đã nhầm lẫn ở chỗ nào đó rồi.
Với thân phận của Đại Trưởng Lão, làm sao có thể quen biết một tên bất tài vô dụng như Lâm Thiệu Huy chứ?
Tại sao lại có thể vì Lâm Thiệu Huy mà mắng mỏ sư đệ của mình được?
Nhưng mà, tình cảnh tiếp theo càng làm cho đám người đang kinh ngạc kia càng sợ hãi hơn nữa.
“Bộp.”
Chỉ trông thấy Đại Trưởng Lão kia đột nhiên nâng hai tay lên, chắp tay trước ngực, cúi đầu thật thấp với Lâm Thiệu Huy: “Cậu Huy, sư đệ tôi đã có lỗi với cậu nhiều rồi, mong cậu Huy tha lỗi.”
“Mong cậu Huy tha lỗi.”
Sau lưng lão, người nhà Nạp Lan, cũng đều cùng nhau chắp tay trước ngực, đồng loạt cúi đầu xin lỗi Lâm Thiệu Huy.
Dáng vẻ kia, phải nói là vô cùng cung kính.
Ai cũng cảm thấy bối rối.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy người nhà họ Nạp Lan cung kính cúi chào, người nào người nấy đều đã sợ đến choáng váng đầu óc.
Chuyện này... Làm sao có thể?
Phải biết, đây chính là nhà họ Nạp Lan đấy.
Bọn họ chính là con quái vật khổng lồ của An Nam này, là tập đoàn lớn, giàu có ngang ngửa với một quốc gia, ngay cả khi đối mặt với nhà họ Tiêu thì vẫn là dáng vẻ cao ngạo đứng trên người ta một bậc.
Nhưng hôm nay, lại đối xử với cậu con rể ở rể nhà họ Bạch này cung kính như thế?
Đây quả thực phải là ảo giác mới đúng.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Trong lòng sợ hãi vô cùng.
Chẳng lẽ phía sau Lâm Thiệu Huy còn có chỗ dựa khủng nào đó mà bọn họ không biết hay sao?
“Không... Không thể nào như thế được. Chuyện này không thể nào lại xảy ra được.”
Trên mặt Tiêu Quang Tuấn lập tức hiện lên vẻ vừa tức giận vừa kinh ngạc. Anh ta lập tức cho rằng Đại Trưởng Lão cư xử khách khí như vậy là bởi vì thân phận của Bạch Tố Y.
“Đại Trưởng Lão, ông đừng để cho bọn họ lừa gạt. Bạch Tố Y cũng chỉ là đồ đê tiện ai cũng có thể làm chồng, cô ta căn bản cũng không phải là Tông chủ Nam Lộc.”
Ai cũng có thể làm chồng?
Đồ đê tiện?
Nghe được Tiêu Quang Tuấn không biết sống chết kia buông lời sỉ nhục, Đại Trưởng Lão quả thực là sợ đến sắp tè ra quần luôn rồi.
Những kẻ ngớ ngẩn này không biết thân phận thật của Lâm Thiệu Huy đã đành, mà sao anh ta lại không cũng biết giống bọn họ vậy chứ?
Cái kẻ ngu xuẩn không có đầu óc này, anh cũng dám nói người phụ nữ của vua Huyết Ngục là đồ đê tiện ai cũng có thể làm chồng?
Đúng là đáng chết.
Tên ngu ngốc Tiêu Quang Tuấn này vốn dĩ chẳng hề biết, chỉ với hai câu nói này của anh ta, cũng đã đủ để toàn bộ nhà họ Tiêu bị hủy diệt rồi.
Thậm chí còn có thể liên lụy đến toàn bộ Bắc Lộc, xác người chất thành núi, máu chảy thành sông.
Hành động này của anh ta, quả thực là muốn chết tới lắm rồi mà.
Ngay lập tức, cả đám người lại kinh ngạc và sợ hãi khi nhìn thấy lúc này Đại Trưởng Lão nghe xong thì sợ hãi, phủi sạch quan hệ với mình: “Cậu Huy, nhà họ Nạp Lan chúng tôi chỉ có quan hệ hợp tác với nhà họ Tiêu mà thôi. Tất cả những chuyện mà bọn họ làm đều không liên quan gì đến nhà họ Nạp Lan cả.”
Nghe lão nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ đến mức cả người phát run lên.
“Tôi... Tôi có đang nghe lầm không? Chỉ vì tên ăn tàn phá hại này mà Đại Trưởng Lão lại phủi sạch quan hệ với nhà họ Tiêu?”
“Không lý nào lại như vậy được. Nhà họ Tiêu và Nhà họ Nạp Lan đã có quan hệ hợp tác với nhau đến cả trăm năm rồi, tại sao lại chỉ vì vì một tên con rể ở nhờ nhà vợ này mà phủi sạch quan hệ làm ăn với nhau?”
Bọn họ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập “bình bịch” cuồng loạn không ngừng, hệt như là chuẩn bị phát bệnh tim vậy.
Nhưng mà, chuyện càng kinh dị hơn vẫn còn ở phía sau.
Trông thấy Lâm Thiệu Huy không nói lời nào, Đại Trưởng Lão lập tức đổ mồ hôi lạnh, tưởng rằng Lâm Thiệu Huy vẫn còn chưa chịu bỏ qua chuyện này, đành phải cắn răng một cái, nặng nề nói: “Mặt khác, kể từ hôm nay, nhà họ Nạp Lan chúng tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu.”
“Bùm!”
Nghe lão nói như vậy, chỉ trong nháy mắt thôi, tất cả mọi người lập tức như bị điện giật, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.
Nhà họ Nạp Lan, thật sự định tuyệt giao với nhà họ Tiêu luôn rồi.
Mà lại còn là vì một kẻ tôm tép như Lâm Thiệu Huy này ư?
Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không chỉ là bọn họ, mà đến cả mấy người Ôn Nhã Như, Từ Bạch Đình, Tiêu Quang Tuấn cũng đều hoang mang bất ngờ.
Một kẻ rác rưởi, dọa cho Nghiêm Ngọc Đường tê liệt.
Lại dọa cả nhà họ Nạp Lan.
Chuyện này, quả thực chẳng khác nào truyện cổ tích “Nghìn lẻ một đêm”.
Bọn họ đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, cả người lập tức như gặp phải ma.
Rốt cuộc thì phía sau tên này phải có một thế lực hùng hậu cỡ nào cơ chứ?
Thế nhưng, vào lúc này... Lâm Thiệu Huy lại cười một tiếng đầy cao ngạo, nhìn về phía Tiêu Quang Tuấn: “Tên khốn này muốn vợ của tôi lên giường với nó, vậy thì tôi muốn cả đời này nó không làm đàn ông được nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.