Chương trước
Chương sau
Cái gì?
Lời vừa nói ra, nét mặt của mọi người nhất thời thay đổi lớn. Sau đó, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy mỉm cười đi tới kia, trong mắt chớp mắt dâng lên từng luồng tức giận. Đặc biệt là ông cụ nhà họ Bạch, trong mắt ông cụ hiện lên ý định giết người mạnh mẽ, bởi vì ông cụ đã biết đám người Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm có liên quan đến đồ rác rưởi trước mặt bị đuổi ra khỏi An Nam này. Vì vậy, giờ đây ông cụ hận Lâm Thiệu Huy đến tận xương tủy.
Ngay lập tức, sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch lập tức trầm xuống, ông cụ gào thét trong sự căm ghét: “Cậu nói xằng bậy gì vậy? Đầu tư cho tập đoàn Bạch Lạc các cậu sao? Các cậu cũng biết điều chút đi xem coi phẩm chất bản thân thế nào, xứng đáng để bốn nhà giàu có đầu tư sao? Tôi nói cho Lâm Thiệu Huy các cậu biết, việc bốn nhà giàu có quyết định đầu tư cho nhà họ Bạch chúng tôi chắc chắn cũng là gợi ý của nhân vật lớn kia. Có người đó đỡ lưng cho chúng tôi, nhà họ Bạch chúng tôi thế nào cũng lên như diều gặp gió, mà đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đoạt lại Y Dược Bạch Kỳ, sau đó đem tập đoàn Bạch Lạc của các cậu… đạp xuống dưới chân một cách tàn nhẫn.”
Tất cả người nhà họ Bạch có mặt toàn bộ đều cười nhạt, ném ánh mắt khinh thường dồn dập vào Lâm Thiệu Huy.
Nói bậy?
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy hiện lên nụ cười lạnh, nói: “Không chừng vẫn đúng là các người nhầm rồi thì sao?”
Thật không biết rằng bây giờ đối với bốn ông lớn quyền thế, nhà họ Bạch mà bọn họ không phải là chỉ đám người của ông cụ nhà họ Bạch, mà là chỉ Bạch Tố Y.
“Thông tin này là do một cấp cao của nhà họ Bạch ở Nam Lộc truyền tới, làm sao mà nhầm được?”
“Ha! Tôi thấy người một nhà các anh bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà, các anh đã bỏ lỡ cơ duyên lớn này cho nên ôm hận trong lòng rồi mới nói lời ác ý.”
“Y Dược Bạch Lạc của các anh mới thành lập bao lâu? Sao có thể so với bên trong hùng hậu của nhà họ Bạch tôi chứ? Bốn nhà giàu có sẽ đầu tư cho các anh sao? Thật là nói chuyện viển vông.”
Tất cả người nhà họ Bạch đều mang theo nụ cười nhạt châm biếm Lâm Thiệu Huy.
Mà sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch lúc này cũng khó coi đến cực điểm, quát mắng Bạch Tuấn Sơn: “Bạch Tuấn Sơn, đây là con rể ngon của mày đấy. Tao gia hạn cho chúng mày trong vòng một tiếng thu dọn đồ đạc xong thì cút ra ngoài, bằng không tao sẽ sai người ném chúng mày ra ngoài.”
Nghe vậy, trong lòng Bạch Tuấn Sơn tức khắc nguội lạnh đến cùng cực. Đây chính là ba ruột của mình ư? Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông cụ nhà họ Bạch lại như chỉ mong sao tàn nhẫn đạp ông ta dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không có ngày vươn mình.
Giữa lông mày Lâm Thiệu Huy đột nhiên đọng lại một sự tàn bạo, lạnh lùng nói: “Ông nội, con nói trước, ông nhất định sẽ hối hận. Bây giờ, ngày ông hối hận càng ngày càng gần rồi.”
Cái gì?
Toàn bộ chỗ đó chấn động. Chuyện đến bây giờ mà thằng cha này còn dám đe dọa bọn họ sao? Không biết nhà họ Bạch bọn họ sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt sao? Đây quả thật là tự tìm cái chết.
“Phản rồi. Cậu đúng là đã làm phản rồi.”
Ngay lập tức, ông cụ nhà họ Bạch liền nổi trận lôi đình, đột nhiên gầm lên giận dữ: “Người đâu! Đánh thứ rác rưởi không biết sống chết này thành tàn phế!”
Hối hận ư?
Sao ông cụ có thể hối hận chứ?
Đuổi cả nhà Lâm Thiệu Huy ra ngoài là quyết định sáng suốt nhất ông cụ đã làm trong cuộc đời này. Ông cụ đã quyết định đợi nhà họ Bạch chính thức nhận được hợp tác với vị nhân vật lớn kia, rồi lập tức đoạt lại Y Dược Bạch Kỳ, tiếp đó thôn tính tập đoàn Bạch Lạc, rồi sau đó đuổi toàn bộ cả nhà này ra khỏi thành phố Nam Giang. Nhưng vừa dứt lời, một người xông vào từ ngoài cửa, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai ông cụ nhà họ Bạch.
“Cái gì!” Biểu cảm của ông cụ nhà họ Bạch thay đổi lớn, kinh ngạc nói: “Bốn nhà giàu có lại đến nhanh vậy sao?”
Soạt.
Mọi người cũng đều kinh ngạc đến ngây người, hình như đều không ngờ tới, buổi sáng bốn nhà giàu có mới thông báo tin tức, kết quả buổi tối đã đến thành phố Nam Giang rồi. Bọn họ lại khẩn thiết như vậy, muốn đạt được hợp tác với nhà họ Bạch bọn họ sao?
Nghĩ tới đây, tất cả người nhà họ Bạch quả là kích động sắp ngất đi rồi. Bốn nhà giàu có này phải coi trọng họ nhiều lắm. Lửa giận của ông cụ nhà họ Bạch cũng bị tin vui đột nhiên tới này tưới cho tắt đi, lúc này ông cụ ra lệnh: “Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị xe, đi đón bốn nhà giàu có trước!”
Cùng lúc đó. ông cụ hung hãn liếc Lâm Thiệu Huy: “Cho các anh một đêm để dọn ra ngoài, nếu không thì... tự gánh lấy hậu quả đi.”
Nói rồi, ông cụ bèn dẫn theo một đoàn người nhà họ Bạch vừa kích động vừa hớn hở và vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Bạch Tuấn Sơn thở dài, cười khổ nói: “Thiệu Huy, đừng ngơ ra nữa, đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Ba, yên tâm đi, không ai có thể đuổi chúng ta ra ngoài.” Lâm Thiệu Huy cười nói.
“Đừng khoe khoang nữa, chúng ta không đắc tội nổi với sự tồn tại của bốn nhà giàu có đâu.” Bạch Tuấn Sơn cười khổ tâm một cái, trên mặt mang theo nỗi hổ thẹn: “Là ba vô dụng, ngay cả nhà của chúng ta cũng giữ không nổi.”
“Ba, ba tin con đi.” Lâm Thiệu Huy nắm lấy tay của Bạch Tuấn Sơn, nghiêm túc bảo đảm nói: “Tối nay, tất cả mọi người sẽ cảm thấy hối hận vì đã đuổi chúng ta ra ngoài. Tối nay, tất cả mọi người đều sẽ quỳ xuống cầu xin ba tha thứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.