Chương trước
Chương sau
Tư Mã Thiên Quang!
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cơ thể mềm mại của Bạch Tố Y kịch liệt run rẩy. Cô yếu ớt ngã xuống đất, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Xong rồi!
Kết thúc thật rồi!
Sự xuất hiện của Tư Mã Thiên Quang giống như Hắc Bạch Vô Thường đoạt mạng của cô. Bởi vì cô biết rằng Tư Mã Thiên Quang là thủ lĩnh của một tổ chức bí ẩn ở An Nam và nhà họ Tư Mã đã cử anh ta đi bắt Lâm Thiệu Huy.
Vậy nên bọn họ không có khả năng trốn thoát.
Nhìn thấy nụ cười tươi rói mang theo nồng đậm ác ý trên khuôn mặt của Tư Mã Thiên Quang, bỗng nhiên hai chân của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn như nhũn ra, trong mắt hai người tràn đầy nỗi sợ hãi. Trực giác cho họ biết rằng người đến không có ý tốt.
Tư Mã Thiên Quang nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt không có thiện chí, giống như anh ta đang nhìn một con bọ: "Nói thử xem, cậu muốn chết như thế nào? Có lẽ tôi có thể cầu xin Cuồng thần Huyết Ngục giúp cậu chết thoải mái hơn chút."
Có một sự chế giễu sâu sắc và sự tự mãn trong lời nói của anh ta, như thể anh ta đã nhận định Lâm Thiệu Huy chắc chắn phải chết.
Lâm Thiệu Huy nhướng mày và anh bất chợt chế nhạo: "Ngay từ đầu, tôi không nên buông tha cho anh đúng không?"
Hử? Khi nghe điều này, đột nhiên Tư Mã Thiên Quang tức giận, anh ta khịt mũi nói: "Chết đến nơi rồi mà cậu còn cố làm ra vẻ sao? Cậu thật sự cho rằng cậu là Đế Vương Hắc Ám sao?"
Quả thực là một kẻ ngu ngốc, không biết sống chết. Lâm Thiệu Huy không thèm để ý đến lời chế giễu của đối phương, anh nhẹ nhàng nói: "Dẫn đường đi, tôi muốn nhìn xem Cuồng thần Huyết Ngục trong miệng anh sẽ đối phó với tôi như thế nào?"
Gì cơ? Tư Mã Thiên Quang sững sờ, anh ta chưa từng nghĩ đến Lâm Thiệu Huy lại có thể bình tĩnh như vậy, như thể anh chẳng hề quan tâm đến việc này. Có phải người này đã thừa nhận số phận của mình rồi không?
Nghĩ đến đây, Tư Mã Thiên Quang chợt nở nụ cười hả hê. Anh ta thầm nghĩ anh biết phía trước là ngõ cụt nên giả bộ phóng khoáng bảo vệ lòng tự trọng ít ỏi của mình đúng không? Thật là nực cười!
Nhưng khi Lâm Thiệu Huy chuẩn bị rời đi, có một bàn tay nắm lấy cánh tay anh. Lâm Thiệu Huy nhìn lại thì phát hiện là Bạch Tố Y, lập tức anh cười khổ: "Vợ à, em không cần đi, người bọn họ muốn tìm là anh."
Nhưng Bạch Tố Y cố chấp lắc đầu, cô nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt như thiêu đốt: "Anh sống, em sống! Anh chết, em chết!"
"Nếu lần này anh xuống địa ngục thì em... sẽ cùng anh xuống địa ngục."
Lâm Thiệu Huy nhất thời giật mình rồi anh nắm chặt tay Bạch Tố Y: "Được, vợ chồng chúng ta cùng nhau xông vào nơi đầm rồng hang hổ kia."
Trung tâm Thất Sắc.
Các quan chức đã tập hợp lại.
Những ông lớn cấp cao của toàn tỉnh Nam Lộc đều tập trung ở đây và chỉ với một mục đích duy nhất đó là gây sức ép với hai nhà Bạch, Diệp để buộc bọn họ...
Giao Lâm Thiệu Huy ra!
Bây giờ đã có hơn bảy mươi phần trăm các ông lớn, tất cả đều đứng phía sau Hoàng Phủ Tranh và Tư Mã Long Minh với nụ cười mỉa mai trên mặt. Có vẻ như việc hai nhà Bạch, Diệp rơi vào cảnh diệt vong là điều có thể đoán trước được. Bọn họ muốn bảo vệ một tên ngốc giả mạo làm Đế Vương Hắc Ám, thậm chí không tiếc lấy gia sản nhiều năm của dòng họ để trả giá. Thật sự quá ngu ngốc mà!
Rốt cuộc hai người này nghĩ cái gì chứ?
"Trịnh Hồng Liên, Diệp Vô Nhai, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa. Hai người nhanh chóng giao tên nhóc đó ra, trung thực thì được khoan hồng. Trong nửa giờ nữa, Cuồng thần Huyết Ngục sẽ đến đây. Đến lúc đó, ngay cả cơ hội quỳ xuống cầu xin các người cũng không có đâu."
Hoàng Phủ Tranh cười khoái chí khi nhìn thấy người khác gặp nạn.
Đôi lông mày lá liễu của Trịnh Hồng Liên dựng lên, cô ấy lạnh lùng mắng: "Tôi đã nói rồi, muốn giết Lâm Thiệu Huy thì hãy bước qua xác của hai nhà Diệp, Bạch trước đã."
Hoàng Phủ Tranh cười nham hiểm, ông ta đã đoán được Trịnh Hồng Liên sẽ nói ra điều này từ rất lâu rồi. Lúc này ông ta cười khẩy nói: "Các vị, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thấy rồi nhỉ?"
Trong thời gian ngắn, ba mươi phần trăm các ông lớn còn lại đã quay lưng lại với hai nhà Diệp, Bạch và đi về phía Hoàng Phủ Tranh.
"Các người..."
Khi Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai nhìn thấy điều này, sắc mặt của hai người trở nên khó coi đến cực điểm.
"Xin lỗi gia chủ, tôi không muốn chôn cùng tên vô dụng đó."
"Hừ! Trịnh Hồng Liên, mệt cho cô làm gia chủ của nhà họ Bạch. Thế mà cô thật sự tin tưởng cái tên giả mạo đó, đi theo cô chỉ có đường chết mà thôi."
"Tôi nguyện ý trung thành với Cuồng thần Huyết Ngục và cùng nhau dẹp bỏ hai nhà Bạch, Diệp."
Những gia chủ lớn phản bội này đều bày tỏ thái độ của mình.
Ai nói rằng bọn họ chết chắc rồi?
Cả Hoàng Phủ Tranh và Tư Mã Long Minh đều nở nụ cười ác độc: "Hiện tại hai nhà Diệp, Bạch đã rơi vào tình trạng một thân một mình, làm sao có thể chiến đấu với chúng tôi? Các người chết chắc rồi."
Nhưng giọng nói vừa rơi xuống…
Một giọng nói thờ ơ mang theo sự châm biếm vang lên: "Ai nói bọn họ chết chắc rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.