Chương trước
Chương sau
Ầm!
Mọi người lập tức như bừng tỉnh từ trong mơ, tất cả ánh mắt oán giận hướng về phía Lâm Thiệu Huy.
Sự chấn động trong lòng bọn họ thoáng chốc chuyển thành sự tức giận vô bờ.
Thằng khốn này dám đùa giỡn bọn họ à?
Một thằng ở rể vô dụng làm sao có thể là vua Huyết Ngục chứ?
Người này dám giả mạo vua Huyết Ngục, quả thật là đáng chết.
Lúc này, vì biết Lâm Thiệu Huy không phải vua Huyết Ngục nên trong lòng Bạch Tố Y có thể nói là buồn vui lẫn lộn, vừa thấy may mắn cũng có phần mất mát.
Nhưng Diệp Thế Hào lại vẫn nhíu chặt mày như cũ, trong lòng anh ta thầm nghĩ: Không đúng! Đây không phải là giả.
Vì anh ta cách hình xăm đó rất gần nên thấy rõ ràng nó nhìn rất sinh động, cực kỳ lộng lẫy và tươi đẹp đến kỳ lạ. Mỗi một tấc đều lộ ra sự quyến rũ của mỹ thuật, nó chính xác là được tạo ra từ tay Địch Chí Kiệt, bậc thầy xăm hình đứng thứ nhất thế giới.
Nghĩ đến việc bản thân vậy mà bị một tên ở rể vô dụng khiến cho sợ hãi, Tư Mã Thiên Quang lập tức thẹn quá thành giận, trên mặt anh ta hiện lên sát khí:
“Cậu dám giả mạo thần tượng trong lòng tôi, cậu… quả thật đáng chết.”
Vua Huyết Ngục là tín ngưỡng của anh ta.
Ước mơ cả đời của anh ta đó là trở thành một Đế Vương Hắc Ám giống như vua Huyết Ngục.
Mà một tên vô dụng như Lâm Thiệu Huy vậy cũng có tư cách giả mạo vua Huyết Ngục sao?
Điều này thật sự làm bẩn danh tiếng của ma vương, bây giờ anh ta chỉ mong muốn bằm thây xé xác Lâm Thiệu Huy ra.
Lúc này, anh ta bước nhanh đến muốn giết chết Lâm Thiệu Huy ngay tại chỗ.
Nhìn thấy anh ta đi đến, Bạch Tố Y cũng sắp bị dọa khóc ngay tại chỗ, vội vàng quát Lâm Thiệu Huy:
“Lâm Thiệu Huy, chúng ta không thể dây vào bọn họ đâu, anh mau quỳ xuống nói xin lỗi đi. Anh nói anh không phải cố ý.”
Cô cũng không nghĩ Lâm Thiệu Huy sẽ to gan đến thế, vậy mà lại dám giả mạo vua Huyết Ngục. Đó chính là tín ngưỡng của thế giới hắc ám, nếu để các tín đồ biết được chuyện này thì Lâm Thiệu Huy chắc chắn phải chết.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Hiên lập tức hiện lên ý cười độc ác, cực kỳ mừng rõ. Anh ta rất chờ mong cảnh tượng Tư Mã Thiên Quang đánh Lâm Thiệu Huy đến mức tàn phế.
“Tư Mã Thiên Quang, nếu anh khiến anh ấy bị thương thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh.”
Lúc này, Tư Mã Yên Nhi đã nghẹn ngào khóc, gào lên giận dữ, thảm thiết với anh trai mình.
Cái gì cơ?
Mọi người lại ồ lên một lần nữa, tất cả đều không ngờ được nhìn về phía Tư Mã Yên Nhi.
Không thể ngờ là cô chủ nhỏ nhà họ Tư Mã vậy mà lại đi xin tha cho một người ở rể, hơn nữa dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu đó của cô ta còn rất căng thẳng giống như cực kỳ quan tâm Lâm Thiệu Huy.
Cô ta vậy mà quan tâm đến một tên vô dụng ư?
Mà nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bạch Tố Y càng thêm chắc chắn đây chính là đối thủ của bản thân.
Trong lòng cô lập tức sinh ra sự chán nản và áy náy, thầm bực bản thân vô dụng nên mới để người đàn ông của mình vậy mà phải cần đến sự bảo vệ của người phụ nữ khác.
Nghe tháy tiếng khóc của em gái mình, Tư Mã Thiên Quang lưỡng lự, vẫn luôn do dự cuối cùng cười lạnh nói:
“Đồ vô dụng như cậu cả đời này cũng chỉ có thể nhờ phụ nữ bảo vệ mà thôi, bây giờ quỳ xuống dập đầu sau đó mang theo thứ đê tiện kia cút đi.”
Thứ đê tiện sao?
Trong mắt Lâm Thiệu Huy lập tức xẹt qua một vệt đỏ tươi nhưng mọi người đều không phát hiện ra. Hình xăm ma thần giấu trong tay áo vì sự tăng trưởng sát khí của anh mà được hồi máu hoàn toàn trở nên đỏ rực, giống như ma thần sống lại.
“Anh, đây là lần thứ hai anh sỉ nhục người phụ nữ của tôi rồi.”
Lâm Thiệu Huy đứng thẳng nhìn chằm chằm Tư Mã Thiên Quang, sát ý trong lòng đã bành trướng đến cực hạn.
“Nể tình anh là anh trai của Tư Mã Yên Nhi nên chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái thì tôi sẽ tha tội chết cho anh.”
Im lặng.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người đều hoảng sợ, kiểu đi tìm chết này lần đầu tiên bọn họ mới thấy.
Đồ ở rể vô dụng này không những khiến cậu chủ nhà họ Tư Mã tức giận mà bây giờ còn dám uy hiếp bắt anh ta quỳ xuống.
Đây là thấy sống lâu quá rồi à?
“Lâm Thiệu Huy, anh đừng nói nữa. Em không sao cả.”
Bạch Tố Y cắn răng, lắc đầu mạnh. Tuy cô đã khóc đến không còn mặt mũi nào nhưng chỉ cần Lâm Thiệu Huy có thể sống thì cô chịu chút oan ức có làm sao.
“Lâm Thiệu Huy, anh cúi đầu đi, tôi cầu xin anh đấy.”
Tư Mã Yên Nhi nghẹn ngào khóc, lúc này cô ta đã cực kỳ sốt ruột. Cô ta biết tính tình của anh trai mình, chắc chắn sẽ thật sự giết người.
Tư Mã Thiên Quang vốn dĩ đang nổi giận nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Thiệu Huy thì hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Được thôi, cậu đã muốn chết thì tôi đây sẽ thỏa mãn cậu.”
Vừa dứt lời, một đao hung ác chém thẳng về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà…
“Dám gây chuyện ở Huyết Đồ Mi, mấy người muốn chết sao?”
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên lập tức khiến mọi người ở đây sợ mất hồn mất vía.
Mọi người đồng loạt nhìn lại theo giọng nói, khi thấy rõ mặt của đối phương thì tất cả can đảm đều biến mất, ai cũng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
“Kính chào Huyết chủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.