Chương trước
Chương sau
Chết tiệt!
"Lâm Thiệu Huy, quên đi, anh ta... chúng ta không thể đụng vào đâu."
Bạch Tố Y nắm lấy tay Lâm Thiệu Huy, cô không muốn Lâm Thiệu Huy tự tìm đến cái chết. Vẻ mặt của cô tràn đầy xấu hổ và chua xót.
"Tên nhóc kia, anh cũng dám uy hiếp đến cậu chủ như tôi đây sao? Được. Nếu anh đã muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh. Các người chờ bị Huyết Đồ Mi chém thành tám khối đi."
Hoàng Phủ Hiên cười ác độc, trong mắt anh ta hiện lên sự nham hiểm nồng đậm như thể Lâm Thiệu Huy đã chết.
"Lâm Thiệu Huy, chúng ta mau đi thôi."
Khuôn mặt của Bạch Tố Y tái mét, cô gần như muốn khóc. Lúc này cô không quan tâm người khác xúc phạm mình như thế nào, cô chỉ hy vọng rằng Lâm Thiệu Huy có thể bình an vô sự.
Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn chịu không nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: "Không ai có thể xúc phạm vợ tôi mà vẫn còn an toàn cả."
Ồn ào!
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Nhất thời mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ khinh thường, như thể họ vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời. Một con kiến ​​nói rằng nó sẽ đánh đổ một con voi, đây không phải truyện cười thì là gì?
Bạch Tố Y tức giận đến mức giậm mạnh chân, quả thực Lâm Thiệu Huy không biết sống chết mà.
Đó chính là cậu chủ của nhà họ Hoàng Phủ, anh có đủ khả năng để đắc tội sao?
"Lâm Thiệu Huy?"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên từ phía sau vợ chồng Lâm Thiệu Huy. Lâm Thiệu Huy quay đầu nhìn lại và thấy Tư Mã Yên Nhi cùng một thanh niên đang bước nhanh tới đây. Sau khi nhìn thấy Tư Mã Yên Nhi, trong mắt Bạch Tố Y lộ ra vẻ phức tạp.
Lại là cô ta?
Bạch Tố Y nhìn thoáng qua đã nhận ra, Tư Mã Yên Nhi này chính là người phụ nữ mặc đồ đỏ bước ra từ khách sạn cùng chồng cô và bị Trương Viễn chụp được ảnh.
Ngay khi người đàn ông bên cạnh Tư Mã Yên Nhi xuất hiện, xung quanh chợt rơi vào trạng thái im lặng chết chóc. Bước chân của anh ta giống như một cái búa nặng nề đập mạnh vào ngực mọi người.
Mạnh mẽ, khốc liệt và đầy đe dọa! Người này khiến cho trong mắt mọi người đều dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Tư Mã Thiên Quang, chủ nhân tương lai của nhà họ Tư Mã. Tuy dòng họ Tư Mã không hùng mạnh bằng ba dòng họ kia, nhưng vì một người mà dòng họ này được xếp vào nhóm bốn nhà quyền thế ẩn thân và người này chính là Tư Mã Thiên Quang. Người đứng đầu một tổ chức bí ẩn ở An Nam, đặc biệt giải quyết một số việc không tiện ở An Nam, chẳng hạn như... ám sát.
Nhìn thấy Tư Mã Thiên Quang xuất hiện, ngay cả người kiêu ngạo như Hoàng Phủ Hiên cũng im bặt, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này, Tư Mã Thiên Quang đứng từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiệu Huy và hỏi Tư Mã Yến Nhi: "Bạn trai của em là cậu ta sao?"
"Anh trai, không phải, anh nghe em giải thích đã."
Tuy nhiên, Tư Mã Thiên Quang lại cười lạnh xua tay: "Đồ vô dụng như này không xứng với em."
Sau đó, ánh mắt anh ta rơi xuống trên người Bạch Tố Y và một nụ cười mỉa mai xuất hiện ở khóe môi anh ta: "Nhưng loại người này là quá đủ để xứng với một con chó cái như vậy."
Rõ ràng anh ta cũng giống như Hoàng Phủ Hiên, anh ta coi thường Bạch Tố Y, người sống dựa vào việc bán thân. Đồng thời anh ta tin rằng loại phụ nữ rẻ mạt như vậy không đủ tư cách để ngang hàng với bọn họ. Nghe vậy, Bạch Tố Y chỉ cảm thấy trong lòng như bị dao cắt, đau đớn đến phát khóc.
Ngay sau đó, Tư Mã Thiên Quang tiếp tục nói một cách khinh thường: "Bây giờ, đôi nam nữ chó má các người nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của tôi đi."
"Anh trai."
Tư Mã Yên Nhi thốt lên.
Hoàng Phủ Hiên cũng chế nhạo, trên khuôn mặt của anh ta lộ ra vẻ tàn nhẫn, trách mắng: "Diệp Thế Hào, anh còn ngây người ra đấy làm gì? Đánh tàn phế tên nhóc này rồi ném ra ngoài."
Ngay sau khi anh ta dứt lời, một bóng người ngang tàng bước ra.
Mọi người hoàn toàn khiếp sợ.
Diệp Thế Hào? Người giàu nhất thành phố Bạch Vân? Một thế hệ kiêu hùng, phát tài dựa vào xã hội đen sao?
Hiện nay chính là khách của nhà họ Hoàng Phủ, vậy mà anh ta lại có mặt ở đây? Những cặp mắt đầy thương cảm hoặc giễu cợt đổ dồn lên người Lâm Thiệu Huy, tên này dám khiêu khích cậu chủ của hai dòng họ lớn, thật đúng là không biết sống chết mà.
Bây giờ Diệp Thế Hào ra tay, Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ chết, bởi vì bọn họ biết rằng cấp dưới của Diệp Thế Hào không bao giờ giữ lại người sống. Diệp Thế Hào sải từng bước lớn tràn ngập sự chết chóc, từng đợt sát khí không ngừng lan tràn khiến người khác không khỏi rùng mình.
Anh ta nắm lấy cổ áo Lâm Thiệu Huy, khinh thường nói: "Tên nhóc, cậu..."
Tuy nhiên trước khi kịp nói hết lời, vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta đã hoàn toàn bị đóng băng. Sau đó, trên gương mặt của một đời kiêu hùng này hiện lên nồng đậm sự hoảng sợ cùng bối rối. Bởi vì anh ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy có một hình xăm kinh khủng trên ngực, một hình xăm giống như một cơn ác mộng khiến cho Diệp Thế Hào sợ hãi muốn tè ngay tại chỗ, cả người run rẩy như cầy sấy.
"Diệp Thế Hào, sao anh không ra tay đi?"
Thấy anh ta không nhúc nhích, Hoàng Phủ Hiên tức giận quát lớn. Nhưng lúc này, mọi người nhìn thấy Diệp Thế Hào đang kịch liệt run rẩy, sau đó lại "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống, giọng nói gần như khóc: "Hình xăm... ma thần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.