Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, không biết ai dám xen vào chuyện nhà họ.
Nhưng giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
Đặc biệt là Bạch Tố Y.
Khi nghe thấy giọng nói này, cơ thể mỏng manh của cô run lên dữ dội, vẻ buồn bã trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức đông cứng lại.
Cô nghĩ rằng là mình đã nghe nhầm.
“Có phải là anh ấy không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trái tim đau đớn nhói lên.
Những người còn lại cũng lần lượt nhìn về phía cửa.
Dưới ánh mắt của mọi người, một bóng người cao gầy xuất hiện.
Chỉ khi nhìn thấy rõ mặt người này.
Dù có là Thẩm Thái Công và những người khác, hay Thường Nguyên đều thay đổi nét mặt:
“Lâm… Lâm Thiệu Huy? Không thể, cậu chưa bị bắt đi sao?”
“Chết tiệt! Làm sao cậu có thể xuất hiện ở đây? Chuyện này sao có thể!”
“…”
Thẩm Thái Công, Thường Nguyên và những người khác sững sờ như nhìn thấy một bóng ma.
Về phần Bạch Tố Y, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng sáng lên.
Lâm Thiệu Huy!
Những giọt nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cô mừng rỡ, òa khóc.
Vào lúc này.
Lâm Thiệu Huy không nhìn Thẩm Thái Công và những người khác. Anh chỉ chú ý đến Bạch Tố Y đang khóc, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân đang thất thần mà mở lời:
“Con về rồi!”
Sau khi xác nhận những điều này là sự thật, Bạch Tố Y khóc nấc lên, cô lao vào vòng tay của Lâm Thiệu Huy.
“Tốt quá rồi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y ướt hết vì nước mắt, giống như hoa lê trong mưa, trông thật đáng thường.
Cô ở trong lòng Lâm Thiệu Huy, ôm siết lấy anh, như thể sợ rằng cô sẽ mất anh một lần nữa.
“Đồ ngốc, sao lại bốc đồng như vậy, sao lại dọa em như thế này?”
“Nếu anh thực sự bị kết án tử hình thì sao?”
“Nếu anh không bao giờ quay lại, em phải làm sao?”
“…”
Những lời trách móc xen lẫn nức nở nghẹn ngào vang lên bên tai Lâm Thiệu Huy.
Điều này khiến trái tim anh nhói đau.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của Bạch Tố Y.
Cô sợ mất anh. . Bạn có biết trang truyện * TRUМtru yeЛ. VN *
Cũng như anh sợ mất cô.
“Vợ, đừng lo lắng! Anh không sao đâu!” Lâm Thiệu Huy nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bạch Tố Y.
Tuy nhiên!
Nghe được lời của anh, Thường Nguyên ở một bên nói:
“Lâm Thiệu Huy, mày thật can đảm, dám vượt ngục! Mày tự tìm cái chết, không chỉ tự tìm cái chết, còn định về làm liên lụy Bạch Tố Y!”
Cái gì!
Vượt ngục?
Nghe được những lời nói này của Thường Nguyên, mọi người xung quanh đều sửng sốt, ngay cả Bạch Tố Y đang trong vòng tay anh cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có hoảng sợ và khó tin.
Ngay cả Thẩm Thái Công và những người khác cũng bị sốc và kinh hãi.
“Thường Nguyên, cậu… sao cậu biết Lâm Thiệu Huy vượt ngục?”
“Ông à, ông không hiểu sao?” Thường Nguyên làm vẻ mặt oán hận:
“Nó đã giết Diệp Trần. Cháu đã tận mắt chứng kiến ba viên cảnh sát mang nó đi!”
“Kẻ giết người sao lại có thể dễ dàng được thả ra như vậy? Chỉ có duy nhất một khả năng, nó lén trở về! Chắc chắn cảnh sát sẽ sớm đến bắt nó.”
“Bây giờ, nó không chỉ là kẻ giết người, còn là tội phạm bị truy nã!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.