Chương trước
Chương sau
Giọng nói thờ ơ, lạnh lùng.
Cái gì?
Vừa nghe thấy lời của anh, Ngụy Phượng Hoàng và nhóm cánh sát dừng lại vài giây, một lúc sau liền bật cười.
“Hahaha… anh có nghe thấy không? Cậu trai này thực sự biết chúng ta sẽ làm gì đó với cậu ta.”
“Hừ! Nó đang bị òng và xiềng xích, có khác gì cá nằm trên thớt đâu, muốn làm gì nó chả được!”
“Đúng!”
“…”
Lúc này, tất cả cảnh sát đều cười rộ lên.
Họ nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ thương hại và chế giễu, như thể trong mắt họ, Lâm Thiệu Huy và một kẻ sắp chết không khác gì nhau lắm.
Không chỉ những cảnh sát đó.
Ngụy Phương Hoàng khi nghe những lời này, khóe miệng cong lên, trong lòng hiện lên một vẻ châm chọc:
“Cậu trai, cậu nói đúng, chúng tôi đang định làm gì cậu!”
“Mấy người định làm gì?”
Ngụy Phượng Hoàng đứng trước mặt Lâm Thiệu Huy, ông nhìn Lâm Thiệu Huy một cách trịch thượng, như thể đang nhìn xuống một loài bò sát.
Cái nhìn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Trước cảnh này.
Lâm Thiệu Huy đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ngồi xuống ghé, mỉm cười:
“Vậy ông có thể làm rõ cho tôi vài chuyện được không, tại sao lại làm vậy với tôi?”
“Là ai xúi giục ông?”
Cái gì?
Nghe đến đây, Ngụy Phượng Hoàng sửng sốt, không ngờ Lâm Thiệu Huy có thể bình tĩnh như trước cái chết gần kề.
“Muốn biết ai ra tay với cậu?”
“Mơ tưởng!”
Ngụy Phượng Hoàng hiển nhiên không kiên nhẫn để nói nhảm với Lâm Thiệu Huy, lập tức hất tay, đi tới trước mặt một cảnh sát mạnh mẽ, uy nghiêm.
“Anh, lên đấm thằng nhóc này mấy cái để nó ngậm miệng lại cho tôi!”
Nghe điều này!
Anh cảnh sát mạnh mẽ đồng ý, nở nụ cười toe toét.
Sau đó, anh ta từng bước đi về phía Lâm Thiệu Huy.
“Hì hì… cậu trai, cậu có biết tôi là Hồng Cường - quả đấm sắt của đồn cảnh sát. Chỉ cần một đấm của tôi, một viên gạch cũng có thể vỡ thành nhiều mảnh!”
Vừa nói!
Cảnh sát cường tráng không khỏi nhìn xuống bụng dưới của Lâm Thiệu Huy, nụ cười trên mặt càng thêm tàn bạo.
“Và bây giờ, tôi tự hỏi liệu cái bụng mong manh của cậu có thể chịu được bao nhiêu đấm của tôi?”
Lời vừa dứt!
Đôi mắt của cảnh sát lộ ra vẻ hung dữ, tàn bạo.
Sau đó, một cú đấm sắt giáng xuống Lâm Thiệu Huy.
Viên cảnh sát mạnh mẽ gầm lên.
Sử dụng mười phần uy lực!
Nhìn thấy cảnh này, những việc cảnh sát xung quanh đột nhiên trở nên phấn khích.
“Hahaha… Anh Cường lại bắt đầu trình diễn màn nắm đấm sắt của minh! Tôi nhớ lần gần nhất anh ấy giáng nắm đấm xuống, đã làm gãy sáu, hoặc bảy cái xương của một tù nhân!”
“Còn nữa, lúc trước anh Cường đấm vào bụng một tên tù nhân, khiến cậu trai đó nôn mửa ba ngày ba đêm, thậm chí suýt chết cơ!”
“Anh Cường thật tuyệt! Tôi đoán anh ta có thể khiến cậu trai kia hoàn toàn ngậm miệng lại. Dù sao thì đâu có ai chịu nổi một cú đấm của anh Cường!”
“…”
Vài cảnh sát viên bàn tán.
Gần như nhất trí với nhau rằng viên cảnh sát Hồng Cường này chỉ cần một cú đấm cũng đủ để giải quyết Lâm Thiệu Huy.
Cú đấm đang gần!
Gần hơn!
Gần như ngay lập tức, cú đấm của Hồng Cường đi thẳng vào bụng dưới của Lâm Thiệu Huy.
Khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười đắc ý và hưng phấn.
Có vẻ như anh đã mường tượng ra vẻ thống khổ và đau đớn của Lâm Thiệu Huy dưới cú đấm của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.