Chương trước
Chương sau
Đặc biệt.
Viên thuốc kia gặp rượu thì tan ra.
Lúc này, Trương Viễn tràn đầy mỉm cười cầm ly rượu lên đưa cho Bạch Tố Y, cười nói:
"Nào. Bạch Tố Y, để cảm ơn Diệp Thiếu cô hãy uống hết ly rượu này."
Còn uống.
Nhìn thấy ly rượu Trương Viễn đưa tới, lông mày Bạch Tố Y khẽ cau lại.
Bây giờ cô hơi chóng mặt, sợ rằng sau khi uống cạn chén này sẽ say mất.
Nhưng sau khi nghĩ đến cuối cùng chồng của cô Lâm Thiệu Huy cũng được cứu, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi hiện nên vui mừng:
"Được. Vậy tôi uống một ly cuối cùng, xem như là cảm tạ Diệp Thiếu."
Nói xong, Bạch Tố Y cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Giờ phút này, vô luận là Diệp Thần hay là Trương Viễn đều đang nhìn chằm chằm Bạch Tố Y.
Cho đến khi nhìn thấy Bạch Tố Y uống hết ly rượu này, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười hưng phấn vui vẻ.
"Hahaha... Cô Bạch Tố Y, thực sự là một người phụ nữ giỏi, tửu lượng tốt. Diệp Thần tôi bái phục, bái phục.”
Lúc này, Diệp Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng quyến rũ của Bạch Tố Y, chỉ cảm thấy trong lòng dường như có vô số con kiến đang bò lên khiến cho anh ta ngứa ngáy, khó chịu.
Anh ta hận không thể đợi thêm được nữa muốn đem người phụ nữ vưu vật tuyệt đỉnh này đặt ở dưới háng, chà đạp thật tốt.
Bạch Tố Y uống xong ly rượu này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu trở nên mê muội mơ hồ.
Không chỉ có như thế.
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tố Y càng lúc càng đỏ, càng ngày càng nóng, giống như quả táo chín, đỏ tươi.
Mồ hôi từ trên trán chảy ra khiến cô như có sức quyến rũ khó tả.
"Không đúng."
Sau khi Bạch Tố Y cảm thấy sự khác thường này, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi thay đổi.
Cô không khỏi nhìn về phía ly rượu trên tay, trong lòng hiện lên một linh cảm không tốt:
"Rượu này có vấn đề."
Bạch Tố Y nghĩ đến đây, chợt giật mình hoảng sợ.
Nhưng cô cũng không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó cô nói với Diệp Thần và Trương Viễn:
"Diệp Thiếu, anh Viễn, tôi uống hơi nhiều, bây giờ muốn đi toilet rửa mặt một chút."
"Các anh cứ uống trước đi. Tôi đi một chút sẽ ra quay lại ngay."
Nói xong, Bạch Tố Y cười nhẹ với hai người, rồi đi về phía toilet.
Nghe thấy nói như thế,Diệp Thần và Trương Viễn cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng là bản tính con người, sau khi uống rượu thì rửa mặt.
Chỉ là bọn họ không biết, Bạch Tố Y vừa bước vào toilet đã khóa trái cửa lại, bàn tay ngọc run rẩy nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại trong túi.
Sau đó, cô ấn số và gọi.
Ngay lúc này.
Tại nhà Bạch Tố Y thuê.
Lâm Thiệu Huy đang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp.
Một loạt các món ăn ngon dược thiện đã hoàn thành và đặt vào trong hộp.
Chỉ còn lại món ăn cuối cùng thì anh có thể đưa đến công ty cho Bạch Tố Y.
Chỉ là đúng lúc này.
Reng reng reng!.
Điện thoại trong túi anh đột nhiên vang lên.
ả?
Lâm Thiệu Huy hơi giật mình.
Số di động của anh, ngoại trừ mấy người cô ra, chỉ có gia đình Bạch Tố Y biết số nhưng không ngờ lại có người gọi điện thoại cho mình.
Lâm Thiệu Huy lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn nghe.
Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói hoang mang ở đầu dây bên kia:
"Lâm... Lâm Thiệu Huy. Cứu em với... Crown Club, Hội quán Phòng chữ Thiên."
Oanh!
Câu nói này khiến cho biểu cảm của Lâm Thiệu Huy thay đổi một cách chóng mặt.
Anh đương nhiên biết đây là giọng của Bạch Tố Y, nhưng vừa định nói thì điện thoại bên kia đã cúp máy.
"Mẹ kiếp. Bạch Tố Y nhất định đã xảy ra chuyện."
Hai mắt Lâm Thiệu Huy lập tức đỏ lên, toàn thân anh giống như dã thú phát điên, không nói một lời. Cả người nhanh chóng lao ra khỏi bếp và nhanh như chớp đi ra ngoài.
Thậm chí, ngay cả tạp dề trên người anh cũng không cởi bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.