Chương trước
Chương sau
"Má ơi. Anh ta là ai? Vậy mà lại khiến cho Hùng Gia cầu xin tha thứ?"
"Mẹ kiếp, thật là. Ông đây đã đá vào tấm sắt rồi, mẹ kiếp, vậy mà tôi lại muốn đối phó loại nhân vật này.”
"..."
Lúc này cả đám lưu manh đều toát mồ hôi lạnh, gần như sợ chết khiếp.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại chẳng muốn liếc mắt nhìn bọn họ.
Anh trực tiếp nói với Hùng Gia:
"Quên đi. Xem mặt mũi anh là em trai của Hắc Hổ, cho nên lần này tôi tha cho anh.”
Một câu nói này khiến cho trái tim của Hùng gia lo lắng hoàn toàn đặt nó trở lại trong bụng của mình.
Trên khuôn mặt dữ tợn của anh ta lập tức hiện vẻ mừng như điên.
"Cảm ơn... Anh Thiệu Huy. Sau này, nếu anh cần dùng đến Hùng Gia tôi, cho dù là biển lửa, Hùng Gia tôi cũng sẽ không một câu oán hận.”
Giờ phút này, mặt mũi của Hùng gia tràn đầy kích động.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn có tràn đầy kính sợ và sùng kính.
Nhân vật lớn!
Đây là một nhân vật lớn mà cả đời này anh ta cũng khó có thể bấu víu được, mà bây giờ lại ở trước mặt anh ta, làm sao anh ta có thể không nắm bắt cơ hội này chứ?
"Được rồi. Anh đi trước đi.”
Lâm Thiệu Huy không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp khoát tay.
Nhưng.
Ánh mắt của anh như có như không liếc nhìn bọn côn đồ.
Chỉ là một cái nhìn.
Hùng gia hiểu ý ngay lập tức.
Anh ta từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn vài tên thuộc hạ của mình, trong đôi mắt giống như chuông đồng đột nhiên bộc phát ra tức giận:
"Mấy tên khốn kiếp chúng mày lại không có mắt, dám khiêu khích Boss Huy của tao. Chúng mày đang tìm đường chết à.”
"Người đâu. Kéo mấy tên này ra, phế bỏ một tay của chúng, răn đe.”
Boss.
Đương nhiên Hùng Gia cũng không ngu ngốc, anh ta nói một câu đã khiến cho anh ta tự phong làm thuộc hạ của Lâm Thiệu Huy và coi Lâm Thiệu Huy như ông chủ của mình.
Mà nghe nói như thế.
Lập tức có một nhóm đàn ông to lớn bước ra khỏi đám đông, không nói hai lời đạp mấy tên côn đồ kia xuống đất.
"Không. Huy...Anh Thiệu Huy, chúng tôi không có mắt, van xin anh, hãy coi chúng tôi như một cái rắm và đừng để ý đến nó.”
"Anh Thiệu Huy, chúng tôi không dám, chúng tôi thực sự không dám!”
"..."
Hàng loạt tiếng la hét kinh hoàng phát ra từ miệng những tên côn đồ này.
Nhưng, Lâm Thiệu Huy lại quay lưng về phía họ, từ từ nếm rượu.
Đối với tiếng la hét kinh hoảng của bọn chúng, anh dường như không nghe thấy gì cả.
Vài tên lưu manh bị kéo ra bên ngoài quán bar, từng tiếng la hét thê lương đến cực điểm từ bên ngoài vọng vào.
Phế đi.
Những khách hàng xung quanh không cần xem cũng có thể tưởng tượng ra kết cục thê thảm của bọn côn đồ đó.
Trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và càng thêm kính sợ.
Một câu không cần phải nói lại khiến cho những tên lưu manh muốn trả thù bị phế tay đi.
Loại địa vị và thủ đoạn đáng sợ này nghĩ đến lại khiến cho người sởn cả gai ốc.
Mà nhìn thấy Lâm Thiệu Huy không có ý định tiếp tục nói chuyện với mình, Hùng Gia tự nhiên biết ý.
Giờ phút này, anh ta dẫn theo tổng cộng ba, bốn mươi tên thuộc hạ, hướng về phía bóng lưng của Lâm Thiệu Huy rầm rầm cúi đầu. Lúc này, cả đám đều thận trọng từng li từng tí, rón ra rón rén giống như thủy triều đi ra khỏi quán bar.
Cho đến giờ phút này.
Bên trong quán bar mới khôi phục bình tĩnh trở lại.
Chỉ là ánh mắt của tất cả khách hàng đều không tự chủ được nhìn Lâm Thiệu Huy, giống như đang nhìn một người nhân vật lớn khủng khiếp, tràn đầy căng thẳng và hưng phấn.
Đúng vào lúc này.
Người đẹp áo đỏ Tư Mã Yên Nhi cũng đi tới.
Ánh mắt cô nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy phức tạp:
"Tuy rằng tôi không biết anh là ai. Nhưng tôi cảm giác được, chắc chắn anh đã từng giết người. Hơn nữa, giết qua rất nhiều rất nhiều người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.