Chương trước
Chương sau
Ầm!!
Chấp nhận nó!
Sau khi nghe lời này, Dương Thiên Phùng và tất cả người nhà họ Dương trên mặt đều không lộ ra vẻ bất mãn hay mất mát, ngược lại họ như được cứu giúp, mỗi người đều vô cùng vui sướng.
“Cảm ơn cô Bạch Tố Y! Cô thật sự là hóa thân thành bồ tát!”
“Cô Bạch Tố Y, nhà họ Dương chúng tôi rất cảm ơn cô!”
Dương Thiên Phùng và tất cả những người có cương vị cao của nhà họ Dương lúc này đang không ngừng nói lời cảm ơn với Bạch Tố Y.
Và khi nhìn cảnh này thì Thẩm Kiến, Thẩm Thái Công và những người khác: “...”
Trương Viễn và Dương Bằng: “...”
Ai nấy đều ngẩn người, đúng là được mở rộng tầm mắt mà.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy năn nỉ người ta lấy đi món đồ quý giá nhất của gia đình, sau khi bên kia đồng ý thì họ sẽ cảm kích.
Cái chuyện đặc biệt như vậy thì nhất định là từ thuở khai thiên lập địa lần đầu tiên có thể gặp được. Nếu như truyền ra ngoài, đừng nói là Nam Lộc, thậm chí toàn bộ An Nam nhất định sẽ náo loạn.
Lập tức, sau khi Dương Thiên Phùng và những người khác cảm ơn nhìn Bạch Tố Y một cái, đột nhiên một luật sư của nhà họ Dương đưa ra một hợp đồng.
“Cô Bạch Tố Y, xin cô hãy ký vào đây, nhà họ Dương sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về các thủ tục chuyển nhượng còn lại!”
“Đảm bảo trong vòng một tuần, cô sẽ trở thành chủ nhân mới của tòa nhà Galaxy!”
Mẹ nó, nhìn thấy cảnh này ánh mắt của mọi người nhìn Bạch Tố Y đầy phức tạp và khó tin.
Bạch Tố Y mới đặt chân đến thành phố Nam Lộc mới có hơn một giờ.
Nhưng trong hơn một tiếng đồng hồ này, cô đã kiếm được một cái tòa nhà mấy chục nghìn tỷ.
Điều này thật sự đã làm nổ tung nhãn cầu của mọi người, cho đến khi hoàn tất mọi thứ thì Dương Bằng, người vẫn còn đang dại ra mới phản ứng lại.
Anh ta như người mất hồn, mặt đờ đẫn, bàng hoàng, cứ lẩm bẩm một mình: “Điên rồi! Ba tôi điên rồi, các chú các bác cũng điên rồi, cả nhà họ Dương đều điên rồi!”
Dương Bằng chỉ cảm thấy rằng tam quan của anh ta đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Và nghe thấy tiếng thì thầm của anh ta thì Dương Thiên Phùng đột nhiên nổi giận, túm lấy cổ áo Dương Bằng, giận dữ hét lên: “Đồ ngốc, đi theo ba!”
Nói xong thì Dương Thiên Phùng quay lại lần nữa rồi nhìn Bạch Tố Y, thay đổi sắc mặt nở một nụ cười hài lòng: “Tổng giám đốc Bạch Tố Y, vậy... chúng tôi đi trước!”
“Cô bảo trọng! Nếu như sau này thấy nhà họ Dương có chỗ có thể giúp cô thì cho dù là vào núi đao xuống chảo dầu thì nhà họ Dương chúng tôi nhất định sẽ không chối từ!”
Lấy lòng!
Nịnh hót!
Thái độ của Dương Thiên Phùng đối với Bạch Tố Y gần giống như một con chó Nhật đang cố gắng làm hài lòng chủ nhân của mình, điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Cho đến khi tất cả người nhà họ Dương rời đi, bên trong phòng bệnh yên lặng đến khác thường.
Hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn thậm chí còn không có chút phản ứng nào cho đến lúc đó, họ kinh ngạc nhìn con gái và nói với vẻ không tin: “Tố... Tố Y, Dương Thiên Phùng thật sự đưa tòa nhà Galaxy cho con không?”
“Bạch Tố Y, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ? Chuyện này… làm sao có thể rơi xuống một miếng bánh ngon như vậy chứ!”
Đâu chỉ có vợ chồng bọn họ, phức tạp nhất là Thẩm Thái Công và Thẩm Kiến.
Nhà họ Thẩm đã dốc sức làm việc chăm chỉ trong nhiều thập kỷ và chỉ có hơn một mấy trăm tỷ đồng tài sản.
Nhưng mà bây giờ, Bạch Tố Y kiếm được một tòa nhà trong vòng chưa đầy một giờ, điều này giống như một chuyện viễn vông.
Nhìn dáng vẻ quái dị của mọi người, khóe miệng Bạch Tố Y không khỏi hiện lên một nụ cười khổ: “Ba mẹ! Con... con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!”
“Tuy nhiên, lần này hình như lại bị Lâm Thiệu Huy đoán trúng!”
Hả?
Lâm Thiệu Huy lại nói đúng rồi?
Nghe được lời của Bạch Tố Y, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó mới nhớ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.