Chương trước
Chương sau
“Bạch... Bạch Tam!”
“Không, không thể nào…”
Khi Bạch Trần nhận ra một trong những cái đầu thực sự thuộc về Bạch Tam thủ lĩnh của tổ ba Thiên Sứ Áo Trắng thì anh chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực.
Phù phù một tiếng thì anh ta đã ngã xuống đất.
Dưới đũng quần có một vệt chất lỏng, thấm qua quần chảy ra ngoài, vậy mà anh ta đã sợ hãi đến nỗi tiểu ra quần.
Đâu chỉ có anh ta Bạch Văn và Bạch Võ bên cạnh mặc dù là chuẩn bị bước vào tông sư nhưng lúc này nhìn mười hai đầu của tông sư cũng sợ đến mất mật.
Thân thể của hai người loạng choạng suýt chút nữa đã ngất đi vì sợ hãi.
“Chết rồi? Tất cả đều đã chết, chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ!”
“Là ai làm? Đến tột là ai lại dám giết một tổ Thiên Sứ Áo Trắng của nhà họ Bạch chúng tôi hả? Đây là do ai làm?”
Điên cuồng!
Kinh ngạc!
Lúc này sắc mặt của cả ba người đều giống như vừa gặp ma!
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa hết, chỉ nghe “cót két”!
Ngay khi bọn họ gần như sợ chết khiếp, cánh cổng sân tiệc của nhà họ Bạch rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Sau đó, bốn bóng người chậm rãi bước vào.
Sau khi nhìn thấy bốn người này.
Ầm!
Một nỗi kinh hoàng khác lan tràn khắp cơ thể của ba người Bạch Trần!
Mắt bọn họ đảo tròn một lượt, nhìn bốn bóng người đi vào như thể vừa nhìn thấy quỷ.
“Huyết... Huyết Tổ!
“Huyết Lang!”
“Lãnh Ngạo Thiên!“
“Hạ Lan Sơn!”
Đại tông sư!
Vậy mà lại là bốn vị đại tông sư này?
Điều này thực sự khiến cho ba người Bạch Trần trợn mắt nhìn.
Họ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng tổ mười hai vị tông sư vậy mà lại bị bốn người đại tông sư tàn nhẫn mà lấy đi thủ cấp!
“Làm sao lại là các người? Tại sao các người lại làm chuyện này? Lẽ nào các người muốn cùng nhà họ Bạch chúng tôi là địch, muốn khai chiến với Thiên Sứ Áo Trắng sao?”
Bạch Trần sợ hãi hét lên với nhóm người của Huyết Tổ.
Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa sự sợ hãi và hoảng sợ vô hạn.
Nhưng mà điều khiến anh ta không thể tin được là bốn người Huyết Tổ dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của anh ta.
Cộc cộc cộc!
Tất cả đều đi về phía Lâm Thiệu Huy, cho đến khi bốn vị đại tông sư bước tới chỗ Lâm Thiệu Huy thì họ cùng nhau cúi đầu.
“Huyết Tổ, bái kiến ​​vua!”
“Huyết Lang, bái kiến vua!”
“Lãnh Ngạo Thiên, gặp cậu Thiệu Huy!”
“...”
Bốn giọng nói vang lên trong sân.
Nhưng giống như bốn tiếng sấm nổ vang làm ba người của Bạch Trần hoàn toàn chết lặng.
Vua?
Ánh mắt của bọn họ vừa nhìn chằm chằm Huyết Tổ và Huyết Lang, vừa quay đầu nhìn Lâm Thiệu Huy gầy gò, bọn họ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ.
“Lâm Thiệu Huy làm sao có thể là vua của Huyết Tổ và Huyết Lang được chứ? Chuyện này không thể nào, chuyện này làm sao có thể!”
Bạch Trần lẩm bẩm trong miệng, như thể anh ta đã nhìn thấy điều khó tin nhất trên thế giới.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới lời nói của ông cụ nhà họ Bạch lúc trước, mồ hôi lạnh như mở vòi chảy xuống.
‘Vua của Huyết Tổ chính là đại tông sư Lâm, có thể là... vua Huyết Ngục!”
Ầm!
Lời nói của ông cụ nhà họ Bạch lại một lần nữa vang lên trong tâm trí Bạch Trần khiến anh ta hoàn toàn chết lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.